Bất Diệt Thần Vương

Chương 967: Hủy sạch

- Đi mau đi mau!

Nghe được đoạn đối thoại sau cùng giữa hai tên đệ tử tiên môn kia, lại ngước nhìn gió mát thổi phất phơ tán lá cây khô héo trước mặt. Sắc mặt Điền Sư Trung rất khó coi, đen kịt như đáy nồi.

- Không còn, một tên thương gia cũng không còn? Đám vô lương tâm này, sư bá bỏ tiền ra cho bọn hắn đổi Kim Ô tệ, bọn hắn còn không biết đủ? Lại dám chửi bới sau lưng chúng ta? Sư bá xuất ra tận một ngàn năm trăm vạn cân linh thạch đổi cho các ngươi, các ngươi không niệm tình thì thôi, còn ghi hận!

Hắc trưởng lão tức giận mắng chửi.

- Sư huynh, ta đã nói nói, ngươi đừng đổi cho bọn hắn, ngươi bỏ tiền ra, bọn họ lại không niệm tới ý tốt của ngươi? Không ngờ lại rút sạch ra khỏi siêu thị Kim Ô, đúng là đám hỗn đản!

Ô Hữu Đạo trừng mắt nói.

- Toàn bộ đều rút sạch sang bên kia? Siêu thị Kim Ô sập tiệm? A, siêu thị Kim Ô sập tiệm? Một người cũng không còn? Ngay cả đệ tử Kim Ô Tông chúng ta cũng không còn? Tiểu Bạch, đến ngươi cũng rút đi?

Điền Sư Trung mắt lạnh nhìn Bạch trưởng lão ở bên cạnh.

Tất cả mọi người tại trường đều trầm mặc.

Nhìn bộ dạng da bọc xương bây giờ của Bạch trưởng lão, Điền Sư Trung muốn oán hận cũng oán hận không nổi.

- Không phải ta không muốn lưu lại, sư bá, chính ngươi cũng thấy đấy, dù ta có ở lại cũng đâu được tác dụng gì? Còn có người mua nữa đâu? Trên thị trường hết sạch tiền, ta biết tìm ai đến mua bây giờ!

Kim Ô tệ không người lưu thông, như thế dù có người ở lại siêu thị Kim Ô bán đồ thì cũng không người mua! Vậy nên, dù chúng nhân rất tức giận, lại cũng đành chịu không biết phải làm sao.

- Ngươi đành chịu? Phí bổ phẩm của ngươi trong hơn nửa năm qua đều là sư huynh cấp cho, bằng không, ngươi sao trả được nhiều đến vậy? Sư huynh còn cho ngươi bao nhiêu bổ phẩm, thế mà đến thời khắc quan trọng này, ngươi lại quay đầu nương nhờ siêu thị Thần Vương? Ngươi chán sống rồi!

Phát hành tiền giấy khác? E là cũng vô dụng, lần này Vương Khả triệt để đánh sụp uy tín của Kim Ô tệ, ngân hàng Kim Ô, Kim Ô Tông. Không có đầy đủ uy tín đảm bảo, ai còn sẽ dùng tiền giấy của ngươi.

Nét mặt Bạch trưởng lão cứng lại:

- Lần này bị Vương Khả hại thảm, Kim Ô tệ không dùng được, nhưng chúng ta còn có thể phát hành tiền giấy khác?

Ô Hữu Đạo trừng mắt nói.

- Sư bá, ta còn phải trả nợ, sư tôn thúc ép quá chặt, ta còn thiếu nợ sư tôn hai trăm vạn cân linh thạch, ta cũng rất đành chịu.

Tiếp tục phát hành Kim Ô tệ? Nhưng mà, vô dụng! Chúng nhân đều đã mất đi lòng tin đối với Kim Ô tệ, không ai muốn giữ Kim Ô tệ nữa cả, thứ đó giờ chỉ có đứa ngu mới cầm, làm giấy vệ sinh đều ngại cấn tay.

- Sư huynh, hỏng rồi!

Bạch trưởng lão cười khổ nói.

Lại là Hoàng Hữu Tiên đạp bước xông vào trong phòng.

Điền Sư Trung nhíu mày nói.

Giữa lúc sắc mặt chúng nhân tại trường đang rất khó coi.

Tròng mắt Điền Sư Trung bỗng chốc trợn trừng.

Hoàng Hữu Tiên thần tình đắng chát nói.

- Náo lật trời?

Điền Sư Trung trầm giọng nói.

- Bọn họ không muốn Kim Ô tệ? Vì sao không muốn Kim Ô tệ?

- Sao thế? Lại có chuyện gì?

Hoàng Hữu Tiên gấp gáp nói.

- Bọn họ nói, Kim Ô tệ không đáng tiền, thậm chí khả năng biến thành giấy trắng, đến cả gia đình đều không nuôi được thì cầm về làm gì? Bọn họ muốn đổi lại chế độ bổng lộc bằng vàng bạc linh thạch như trước!

Điền Sư Trung trừng mắt nói.

- Tử thị Đại Tử vương triều đã xảy ra chuyện!

Điền Sư Trung sầm mặt xuống.

- Đúng vậy, một ít tham quan quyền thần còn có thể lợi dụng quyền lực kiếm tiền từ nơi khác, nhưng mà, các tướng sĩ thì sao? Quan viên tầng đáy bình thường thì sao? Thanh quan thì sao? Không phải quyền thần thì sao? Phải biết những người này mới là đại đa số! Quân đội các nơi đồng loạt làm phản, bởi vì không phát ra được tiền lương. Còn không mau dẹp yên, sợ rằng thiên hạ sẽ đại loạn!

Hoàng Hữu Tiên lo lắng nói.

- Hả?

Hoàng Hữu Tiên cười khổ nói.

- Kim Ô tệ biến thành giấy lộn, đương sơ không chỉ mỗi đệ tử tiên môn bán tháo, ngay cả phàm nhân cũng bán tháo, nhất thời, Kim Ô tệ vốn có thể hối đoái vàng bạc bỗng đột nhiên biếm trị, thậm chí biến thành giấy lộn, tất cả phàm nhân cũng ghét bỏ Kim Ô tệ, không chịu sử dụng Kim Ô tệ nữa, Tử thị Đại Tử vương triều dùng Kim Ô tệ phát cấp bổng lộc cho quan phủ, lại không người cầm, thậm chí náo loạn lên. Quân đội, bách quan, nha dịch và các nhân viên quan phủ đều ồn ào, nói muốn khôi phục chế độ bổng lộc vàng bạc, không cần Kim Ô tệ nữa, thế là náo lật trời!

Tử thị Đại Tử vương triều là nơi then chốt giúp hắn thu thập tiên thiên công đức, làm sao lại xảy ra chuyện?

- Vậy thì đổi cho bọn hắn!

Điền Sư Trung trừng mắt nói.

- Nhưng bởi vì phát hành Kim Ô tệ, quốc khố đã trống rỗng, lần này chẳng những chúng ta bị Vương Khả cầm đi một ngàn năm trăm vạn cân linh thạch, tiền lưu động trên thị trường cũng bị Vương Khả hút sạch vào túi. Lúc trước khi Kim Ô tệ còn hưng thịnh, quan viên, vương thất, quý tộc dồn dập cầm vàng bạc linh thạch tích trữ đi đổi Kim Ô tệ, kết quả Kim Ô tệ đột nhiên biếm trị, toàn bộ tài sản tích lũy của bọn họ bỗng chốc rút nước, đều bị Vương Khả cướp đi! Trong quốc khố, trừ đống Kim Ô tệ của chúng ta thì chẳng còn gì nữa cả! Khi Kim Ô tệ biếm trị, bọn họ liều mạng đổi lại thành linh thạch, sau đó cất kỹ như mèo giấu cứt, giờ không còn tiền lương để phát, trừ phi... !

Hoàng Hữu Tiên sắc mặt khó coi nói.

- Trừ phi cái gì?

Điền Sư Trung híp mắt nói.

- Trừ phi sư huynh ngài lấy thêm linh thạch phát đi ra, lấp đầy thiệt hại của Tử thị Đại Tử vương triều, cục diện mới có thể ổn định, bằng không, ta sợ Tử thị Đại Tử vương triều sẽ sụp đổ!

Hoàng Hữu Tiên lo lắng nói.

- Để cho ta lấy thêm tiền đi phụ cấp? Ha ha ha ha, ngươi không thấy à? Lúc hoán đổi Kim Ô tệ, ta xuất ra một ngàn năm trăm vạn cân linh thạch, lại không ai cảm tạ ta, còn ở sau lưng mắng ta, giờ còn muốn ta bỏ tiền cho Tử thị Đại Tử vương triều? Nằm mơ đi!

Điền Sư Trung hung tợn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận