Bất Diệt Thần Vương

Chương 1767: Thiện Thần kiếm ra

- Có ý gì?

Vương Khả khó hiểu hỏi.

- Vốn đĩ Đế Tinh đại trận có thể phòng ngự công kích ngắn ngủi của đăng Tiên cảnh, nhưng vì lúc này lực lượng đã phân tán đến trên người từng bá tánh, cho nên phong ấn bên trong có chút mỏng manh. Ban nãy, với lực lượng của ta và Hoàng Thiên Phong có thể phá vỡ ra một khe hở nhỏ để ra, mà ở bên trong, thân thể như ở giữa một đầm lầy, hành động khó khăn. Một Võ Thần cảnh có thể di chuyển trong đó, nhưng vẫn hết sức gian nan, ngươi là Nguyên Thần cảnh, đi vào trong sẽ bị phong ấn ngay tại chỗ, không động đậy nổi.

Hoàng Nguyệt Nga giải thích.

- A? Vậy làm sao bây giờ?

Vương Khả lo lắng hỏi.

- Không có cách nào khác, tu vi của ngươi không phải Võ Thần cảnh, thôi thì chờ ở bên ngoài, một mình ta vào.

Hoàng Nguyệt Nga trầm giọng nói.

- Đúng vậy, theo lý mà nói, Thiện Hoàng và Ác Hoàng hẳn là ở đây.

Gương mặt Vương Khả hiện lên sự nôn nóng.

- Đây là vị trí của Thiện Thần điện?

- Nếu sư tôn của ta có ở đó thì tốt biết mấy!

- Vậy hướng Thiện Thần điện đi.

Vương Khả đen mặt nhìn về phía Hoàng Nguyệt Nga, có thứ này mà sao ngươi không lấy ra sớm chút? Khi nãy ta mà không đề cập tới, ngươi cũng quên luôn! Còn nữa, sư tôn thật kỳ cục, cho sư nương kiếm phù mà sao không cho ta một cái! Ta chính là đồ đệ bảo bối của ngươi đó, nhỡ đâu gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ?

- Chờ một chút, sư nương, Đế Tinh đại trận này ánh vàng rực rỡ, chúng ta không nhìn thấy bất cứ thứ gì, ngươi không xem thử bên trong đã xảy ra chuyện gì trước mà đã đi vào sao?

- Ách? Ngươi nói Trần đại ca? Đúng rồi, trước khi đi Trần đại ca có cho ta một kiếm phù, bảo nếu có nguy hiểm thì thúc giục kiếm phù, hắn sẽ lập tức trở về.

Hoàng Nguyệt Nga mang theo Vương Khả, Trương Chính Đạo đi vào trung tâm Đế Tinh đại trận, nhìn xuống bề mặt thủy tỉnh vàng rực bên dưới.

Hoàng Nguyệt Nga khẽ nhíu mày:

Đôi mắt Hoàng Nguyệt Nga lóe lên, tựa hồ muốn xâm nhập vào trong đó.

Ong!

Vương Khả nhíu mày hồi.

Kiếm phù run lên, nháy mắt bay lên tận trời, sau đó biến mất phía cuối chân trời.

Hoàng Nguyệt Nga nói.

Lại nhìn thấy Hoàng Nguyệt Nga dùng tay thúc giục kiếm phù màu vàng lớn cõ một cái lệnh bài.

Vương Khả nôn nóng nói.

Hoàng Nguyệt Nga nói.

- Đừng kêu ta! Ta không dám đi xuống, mẹ nó ta cũng đâu có bệnh? Đi xuống là không động đậy gì được!

Vương Khả kinh ngạc nói.

Vương Khả hấp tấp kêu gọi bên dưới.

- Nhanh như vậy? Ta cũng chưa kịp thấy nó bay đi thế nào.

- Làm gì? Vương Khả ngươi làm gì? Ngươi muốn thẩm thấu chân khí này của mình vào đó?

Vương Khả cung tay lại, chậm rãi ngưng tụ một quả cầu đục chân nguyên thật lớn giữa hai tay.

Thế nhưng, bên dưới lại không truyền đến chút động tĩnh nào, Vương Khả càng thêm nôn nóng, không thể tiếp tục đứng nhìn như vậy nữa.

- Ngươi chờ ở đây! Ta vào xem!

Trương Chính Đạo cự tuyệt.

Thần sắc Vương Khả trở nên nôn nóng, cứ đứng nhìn thế này là không được, nếu U Nguyệt xảy ra nguy hiểm thì làm sao đây?

- Sư nương, tình huống phía dưới thế nào? Ngươi nói ta nghe một chút đi!

- Sư nương, ngươi chờ một chút!

- Bây giờ phải làm sao đây? Trương Chính Đạo, hay là ngươi...

Sắc mặt Vương Khả cực kỳ khó coi:

Nhưng đã không còn kịp rồi, thân hình Hoàng Nguyệt Nga nhoáng một cái, giống như nhảy vào trong nước, Hoàng Nguyệt Nga nhảy vào Đế Tinh đại trận, bên trên Đế Tinh đại trận xuất hiện một tỉa gợn sóng xong liền khôi phục hình dáng ban đầu ngay lập tức.

Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.

- Lúc này không quản được nhiều như vậy, nếu ta không vào được, thì ta xông thúi vào bắt bọn họ phải ra. Chỗ này không phải là Thiện Thần điện sao? Àt hẳn bọn họ tụ hợp ở đây, ta thử xem xem! Vương Khả trịnh trọng nói.

- Đừng mà, đừng mà, ngươi để ta đi, ngươi để ta đi trước, ngươi muốn chết nhưng ta thì chưa đâu! Nếu Ác Hoàng Thiện Hoàng ngửi được cái đục chân nguyên này của ngươi, bảo đảm ngươi chết rất thảm, ngươi tin không?

Trương Chính Đạo kêu lên sợ hãi, lập tức khiêng Hàn Băng Thần Trùng Vương chạy xa.

Vương Khả thúc giục ra một quả cầu đục chân nguyên thật lớn trong tay, cũng trầm mặc một hồi. Cũng đúng, mùi hương thúi tha này xông thúi Tứ Đại Liên Hoàng, Ma Thập Tam thì cũng thôi đi, để cha vợ ta ngửi được, ta đây chẳng phải là... !

Ngơ ngẩn trầm mặc một hồi lâu, rốt cuộc Vương Khả cũng không dám quăng quả cầu đó xuống, hắn thu nó về, chính mình còn chưa muốn chết đâu.

Ngay lúc Vương Khả đang suy nghĩ biện pháp khác...

Ong!

Dưới chân Vương Khả đột nhiên xuất hiện hai đạo quang mang, một hắc một bạch, hai đạo quang mang này sáng rực lên, xua đuổi toàn bộ kim sắc ở gần đó ra xa, chậm rãi giúp Vương Khả thấy được hình ảnh bên dưới.

- Đây là cái gì?

Vương Khả ghé lên bề mặt thủy tỉnh nhìn xuống bên dưới.

Liên thấy được Thiện Thần điện dần dà hiện rõ ra, mơ hồ thấy Tứ Đại Liên Hoàng đang đứng bên ngoài điện, chẳng qua lúc này một đám cường giả đều đang bị một cỗ khí tức cường đại áp bách, vô pháp bước vào Thiện Thần điện.

Nóc Thiện Thần điện như bị xốc lên, lộ rõ hai thân ảnh bên trong, là Thiện Hoàng và Ác Hoàng.

Hai người nhìn nhau, từng người vươn một bàn tay tới đẩy một thanh kiếm ở trước mặt mỗi người, hai thanh trường kiếm một hắc một bạch, mũi kiếm đối với mũi kiếm, nở rộ ra hai loại quang mang hắc và bạch, quang mang này chiếu rạng chung quanh Thiện Thần điện, đồng thời khí tức khủng bố đó cũng bức bách đám người bên ngoài điện không thể xâm nhập điện.

Dường như hiệu quả cách âm nơi này vô cùng tốt, căn bản không nghe thấy Ác Hoàng và Thiện Hoàng đang nói cái gì.

Có vẻ hai người đang tranh luận điều gì đó, ánh mắt lại vô cùng kiên định, khí tức khủng bố khiến đám người Ma Thập Tam hết Iui lại lui.

Ca ca ca ca! Liên nhìn thấy, đỉnh chóp Thiện Thần điện dưới sự dánh sâu vào của cỗ khí tức khủng bố đó bị phá hủy càng lúc càng nhiều, tốc độ rất nhanh.

Ca ca ca ca cai Dưới chân Vương Khả, bề mặt thủy tỉnh của đại trận bắt đầu xuất hiện những vết rạn theo hình mạng nhện.

- Ác Hoàng đánh nhau với Thiện Hoàng rồi? Lực lượng đánh sâu vào này cường đại như vậy? Ngay cả Đế Tinh đại trận cũng không chịu nổi? Không tốt, vết rạn càng ngày càng nhiều!
Bạn cần đăng nhập để bình luận