Bất Diệt Thần Vương

Chương 60: Công đức diệt ma (2)

Trần Thiên Nguyên giải thích.

- Công đức? Diệt ma lại có công đức à? Công đức có thể phá bỏ được vận rủi của ta sao?

Vương Khả chấn động.

Trần Thiên Nguyên khẽ gật đầu.

- Tông chủ, ta nhớ vừa rồi Vương Khả sử dụng Thiên Lôi Tru Ma Trận giết chết một nửa tà ma, nhưng hắn không có công đức?

U Nguyệt Công Chúa tò mò nói.

- Có, nhưng Định Quang Kính của ta có khả năng tập trung công đức liên quan. Vương Khả diệt ma hoàn toàn dựa vào Định Quang Kính khống chế tà ma, cho nên Định Quang Kính thu nó vào trong! Tuy nhiên thiên đạo ban tặng là của ngươi, ai cũng không cướp được!

Trần Thiên Nguyên lấy ra Định Quang Kính.

- Cảm ơn sư tôn!

- Những người này... ?

- Ta không biết vận rủi của ngươi hình thành thế nào, nhưng chỉ cần làm cho công đức này vào cơ thể thì có thể hóa giải được! Công đức này vốn là do ngươi đoạt được, chỉ có ngươi có thể xử trí, sử dụng!

Những công đức này giống như bị phong ấn ở trong một bọt khí. Vương Khả thậm chí có thể cảm giác được công đức này thân thiết với mình, chỉ cần chọc thủng bọt khí là công đức sẽ tự động vào cơ thể.

Vương Khả kinh ngạc nói.

Vương Khả lập tức nói.

Trong Định Quang Kính có ảnh ngược của Vương Khả. Trên đỉnh đầu ảnh ngược của Vương Khả có một ánh sáng màu vàng.

Trần Thiên Nguyên nhìn đội ngũ do Vương Khả dẫn đến đưa dâu.

Trần Thiên Nguyên vẫy tay một cái, công đức màu vàng trong Định Quang Kính lại hóa thành một quả cầu bay ra, rơi vào trong lòng bàn tay Trần Thiên Nguyên.

- Ta nhớ ra rồi, mỗi lần ta bổ chết một tà ma, sẽ có ánh sáng màu vàng xuất hiện từ trong cơ thể hắn, sau đó bị Định Quang Kính thu đi. Đó là công đức sao?

Vương Khả kích động nhận lấy.

Trần Thiên Nguyên phân phó.

Trần Thiên Nguyên trịnh trọng nói.

- Vâng, cảm ơn sư tôn!

- Những người này là đệ tử thế tục của ta. Sư tôn, ta sẽ thông báo cho bọn họ rời khỏi núi môn!

- Bọn họ? Ngươi có thể tạm thời giữ ở bên cạnh làm tạp dịch một thời gian. Công đức cho ngươi, ngươi sớm giải trừ vận rủi. Hôm nay bên trong tông đại loạn, sư phụ còn có rất nhiều chuyện phải xử lý. Ngươi tạm thời ở Ngộ Kiếm Phong. Đó là chỗ ở của sư phụ ngày xưa, đã lâu không tớ, sợ rằng cũng hoang tàn rồi. Ngươi quét dọn một lúc, tạm thời làm chỗ ở cho ngươi! Chờ ít ngày nữa, sư phụ xử lý xong mọi chuyện trong tông sẽ lại dạy tu vi cho ngươi, dẫn ngươi đi lựa chọn công pháp!

Mình còn muốn chia của với Vương Khả, sao có thể chấp nhận rời khỏi Vương Khả được? Hơn nữa, mình không quen ai trong Thiên Lang Tông này. Ở bên cạnh Vương Khả cũng coi như có bạn.

- Ta à? Ta ở cùng với Vương Khả! Ta cũng đi Ngộ Kiếm Phong!

- Vương Khả, thay sư phụ chăm sóc U Nguyệt Công Chúa cẩn thận!

- Về phần hai vị trưởng lão khách khanh?

Trên đường đi, đám đệ tử Thiên Lang Tông nhìn thấy Vương Khả đều hâm mộ đố kị. Phải biết trong Thiên Lang Tông có mấy nghìn đệ tử, cũng chỉ có Vương Khả độc chiếm một ngọn núi. Ngày xưa Ngộ Kiếm Phong này là chỗ ở của Tông chủ. Bây giờ Tông chủ ở trên Linh Sơn, người khác cũng không dám có suy nghĩ với Ngộ Kiếm Phong, cuối cùng uổng công để Vương Khả chiếm lợi.

Vương Khả lập tức cảm kích nói.

Ngộ Kiếm Phong ngay sát tông Linh Sơn Thiên Lang, linh khí ở đây cũng tràn trề, chỉ là một vài kiến trúc trên núi thiếu tu sửa nhiều năm nên đã hư hỏng rất nhiều.

Chẳng mấy chốc, đoàn người đi qua một vài ngọn núi tới bên dưới Ngộ Kiếm Phong.

Vương Khả vừa tới Thiên Lang Tông, đã bái Tông chủ làm sư phụ, còn được nhiều công đức như vậy, đệ tử Thiên Lang Tông bình thường tất nhiên ghen tỵ không được.

Trần Thiên Nguyên nhìn về phía Trương Chính Đạo và U Nguyệt Công Chúa.

- Vâng, sư tôn!

Vương Khả gật đầu nói.

Trần Thiên Nguyên đưa một đệ tử Thiên Lang Tông tới dẫn đường cho Vương Khả, bản thân lại đi xử lý chuyện bên ngoài sơn môn.

Trương Chính Đạo lập tức nói.

Trần Thiên Nguyên nhìn mọi người, cuối cùng khẽ gật đầu:

U Nguyệt Công Chúa nhìn về phía Trần Thiên Nguyên.

- Ta cũng tạm thời ở Ngộ Kiếm Phong?

Tuy nhiên, Vương Khả dẫn đến không ít thuộc hạ, việc này không cần hắn mở miệng, bọn họ đã lập tức đi sửa.

Vương Khả bị Trương Chính Đạo thúc giục đành bước vào Ngộ Kiếm điện ở chính giữa, U Nguyệt Công Chúa tất nhiên tò mò đi theo.

- Cạch!

Cửa đại điện đóng lại.

- Của quý của ta đâu? Nhanh nhanh móc ra! Đưa cho ta, đưa cho ta!

Trương Chính Đạo sốt ruột khó chịu nổi nói.

Vương Khả lật tay lấy ra quạt giấy có mặt màu đen của Trương Chính Đạo.

- Đây, của quý của ngươi trả lại cho ngươi, cuối cùng ngươi cũng không gạt ta!

Vương Khả cảm thán nói.

Trương Chính Đạo nhận lấy và cẩn thận kiểm tra một lúc, xác định không có vấn đề mới xì một tiếng, sau đó hai mắt sáng lên nhìn về phía Vương Khả:

- Còn gì nữa không?

Vòng tay chứa vật phát ra tiếng động nặng nề, nhưng đó là do cấm chế bên trong bị Trương Chính Đạo phá giải.

- Ầm ầm ầm!

Sau đó, Trương Chính Đạo sử dụng chân nguyên cố xông vào vòng tay chứa vật.

Sau khi cẩn thận kiểm tra một lúc, xác định cấm chế phía trên vẫn còn, Trương Chính Đạo mới dài giọng xì một tiếng.

- Ngươi đã được lên làm trưởng lão khách khanh của Thiên Lang Tông, còn tham chút đồ này à? Không nên hẹp hòi như vậy chứ!

Vương Khả lập tức khuyên nhủ.

- Thối lắm! Lão tử phục vụ quên mình đi gõ chuông, phục vụ quên mình đi đào mộ tổ tiên của Thiên Lang Tông. Đó là phần ta nên có được! Ngươi nhanh đưa cho ta. Trên vòng tay chứa vật có cấm chế, ngươi không phá nổi, ngươi đừng hòng nuốt tiền của ta!

Trương Chính Đạo lập tức nhảy dựng lên.

U Nguyệt Công Chúa đứng bên cạnh nhìn hai người với vẻ kỳ lạ.

Vương Khả không cam lòng lấy ra vòng tay chứa vật đưa cho Trương Chính Đạo:

- Ngươi xem thử, là cái này đúng không?

- Không sai, chính là cái này. Nhanh, nhanh, nhanh đưa cho ta!

Trương Chính Đạo kích động cướp lấy.

Trương Chính Đạo vội vàng nói.

- Vòng tay chứa vật của Trương Thần Hư đấy. Chúng ta đã nói rõ ràng, vòng tay không thuộc về ngươi, đồ trong vòng tay chứa vật đều thuộc về ta!

Vương Khả trợn mắt.

- Còn gì chứ? Chẳng phải ta đã đưa cho ngươi rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận