Bất Diệt Thần Vương

Chương 439: Ngươi Muốn Cái Gì?

Vương Khả đi ở phía trước, Long Ngọc, Đồng An An theo sát phía sau. Đoàn người quỷ dị đi qua Vạn Huyết Dưỡng Long Đại Trận, mà lần này, huyết vụ lại không làm cho người ta bị mất tâm trí.

- Đi vào trong thật sao? Sao các ngươi không đi tìm Chu Hồng Y? Chẳng lẽ các ngươi lừa Nhiếp Thanh Thanh? Đi vào đây không phải để tìm Chu Hồng Y?

Đồng An An lo lắng hỏi.

Nhưng, khi ba người đi qua sương mù máu, đi vào chỗ sâu, Đồng An An lại trừng lớn mắt, liều mạng dụi mắt, hắn nghĩ mình sinh ra ảo giác rồi.

- Chu Hồng Y? Chúng ta tìm được?

Đồng An An mờ mịt nói.

Sao các ngươi biết Chu Hồng Y ở nơi này? Toàn bộ hành trình cũng không cần ta chỉ đường, mẹ nó, đi lung tung cũng tìm được Chu Hồng Y? Vì sao?

Sơn cốc Vạn Huyết Trì!

Vương Khả cũng choáng váng a, trùng hợp như vậy? Ta chỉ muốn tìm cửa sau đi vào Thủy Tinh Long Cung mà thôi, sao lại trở thành người đầu tiên tìm ra Chu Hồng Y rồi?

- Tốt, lần này ngươi có công tìm người, bây giờ ngươi nhanh chóng quay về thông báo cho mọi người! Ta và Long Ngọc ở đây bảo vệ hắn!

Đồng An An cả kinh kêu lên.

Quay đầu, Vương Khả nhìn về phía Đồng An An.

Nửa người trên lộ ra bên ngoài, nửa người dưới ngâm trong ao máu, bốn phía có sương mù máu vờn quanh.

Đồng An An kinh ngạc nói.

Giống như lời của Long Ngọc, toàn bộ sơn cốc là một huyết trì to lớn, máu tươi cuồn cuộn bốc lên, đồng thời, từng đợt huyết khí toát ra, tuôn lên Vạn Huyết Dưỡng Long Đại Trận trên bầu trời.

Chuyện liên quan đến bảo tàng Ma Tôn, tất nhiên Vương Khả không muốn cho Đồng An An biết.

- Chu Hồng Y? Chúng ta tìm được?

Ở giữa huyết trì, Chu Hồng Y giống như đang hôn mê, bị xích ở trong đó.

Làm sao bây giờ?

- Ngươi không đi thì ta sẽ bóp nát Thiên Lôi Châu Lệnh!

Đồng An An không ngờ rằng ba người đi lung tung cũng tìm được Chu Hồng Y? Không thể nào!

Vương Khả lấy Thiên Lôi Châu Lệnh ra.

- Ta?

Ta đi báo tin? Ngươi nghĩ gì thế? Ngươi không sợ ta sẽ chạy mất sao?

Đồng An An quay đầu chạy ra khỏi sơn cốc Vạn Huyết Trì.

Không phải sợ Vương Khả bóp Thiên Lôi Châu Lệnh, mà là kích động bản thân sắp được tự do.

Đồng An An lập tức tìm một nơi bí mật trốn vào.

- Ta, ta đi! Các ngươi chờ đó, ta đi!

- Cửa ở đâu?

Sắc mặt Đồng An An cứng đờ, vừa rồi ngươi còn nói ngươi rất thưởng thức ta? Sao bây giờ lại muốn bóp nổ Thiên Lôi Châu rồi?

Vương Khả kích động không kịp chờ đợi mà bước qua.

- Thế nào? Ở đâu?

Long Ngọc không nói chuyện, sắc mặt nàng khó coi nhìn huyết vụ các đó không xa.

Đồng An An lập tức kích động kêu lên.

Trong sơn cốc Vạn Huyết Trì, Vương Khả cũng không hề quan tâm Đồng An An sẽ chạy mất.

Mục đích chủ yếu là tống cổ hắn đi nơi khác mà thôi, chúng ta sắp phát tài, muốn ăn một mình, ngươi đi theo chỉ làm vướng tay vướng chân.

Đồng An An vừa đi, Vương Khả đã nhìn về phía Long Ngọc.

Vợ chồng Vương Khả này bị bệnh đúng không? Dám để ta tự do? Tốt quá rồi!

Vương Khả ở bên cạnh, hắn không dám bức Thiên Lôi Châu ra, bây giờ chỉ còn một mình, hắn còn sợ gì nữa?

Đồng An An lập tức kích động nói.

- Đi tìm Nhiếp Thanh Thanh? Nói đùa cái gì thế, ta cũng không bị bệnh tâm thần! Đầu tiên phải tìm nơi an toàn, ép Thiên Lôi Châu trong bụng ra.

- Đừng đi qua!

Long Ngọc cả kinh kêu lên.

Vương Khả bước lên trước mấy bước, hắn dừng lại, sắc mặt cứng đờ. Vì vừa rồi huyết vụ quá dày đặc, nên không nhìn thấy bên trong có gì, vừa bước lại gần, lập tức thấy rõ.

Là một nữ tử ngồi trên bảo tọa, nàng bưng một ly rượu, rất hứng thú nhìn Vương Khả và Long Ngọc.

- Tử, Tử Bất Phàm?

Sắc mặt Vương Khả cứng đờ.

Sao Tử Bất Phàm lại ở Vạn Huyết Trì? Vừa rồi cũng không lên tiếng?

- Ồ? Đây là ai? Vậy mà tìm được đến chỗ này? Không phải Sắc Dục Thiên nói không ai vào được chỗ này sao? Hắn đùa ta sao?

Tử Bất Phàm uống một ngụm rượu, cười lạnh nhìn về phía Vương Khả và Long Ngọc.

- Được rồi, hôm nay tâm trạng lão nương rất tốt! Không so đo với các ngươi, hai người cứ đợi đây đi, chứng kiến thời đại mới của lão nương!

Sắc mặt Vương Khả đen thui, mẹ nó, ta nói thật mà sao các ngươi không tin? Chỉ ôm mấy lần, ngay cả miệng còn chưa hôn, chẳng phải rất trong sạch sao?

Tử Bất Phàm giễu cợt nói.

- Trong sạch? Ha ha ha, ngươi cảm thấy, ta có tin hay không?

Vương Khả trừng mắt.

- Ta và Long Ngọc cô nương cũng rất trong sạch, ngươi đừng nói bậy!

- Tử đường chủ, ta nhớ ngươi có tình cảm với Chu Hồng Y, vì sao còn hợp tác với Sắc Dục Thiên, đánh lén Chu Hồng Y? Ta nghĩ mãi mà không ra?

Vương Khả tò mò hỏi.

Dù rất tò mò nhưng hắn vẫn che chở cho Long Ngọc, rất sợ Tử Bất Phàm bất ngờ ra tay.

- Ồ, mới bao lâu mà ngươi lại có đạo lữ mới? Ngươi mặc kệ Trương Ly Nhi kia rồi?

Tử Bất Phàm cười nhạo.

- Ta và Trương Ly Nhi rất trong sạch, ngươi đừng vu khống ta!

Vương Khả biến sắc.

- Quả nhiên miệng nam nhân đúng là quỷ lừa gạt! Lúc trước còn nói gì mà Trương Ly Nhi giống ta, nữ nhân cần gì làm khó nữa nhân! Còn chịu 100 chưởng vì nàng ta! Không phải sao? Vậy mà Trương Ly Nhi không ở bên cạnh, ngươi đã tìm niềm vui mới, sắc đẹp của người này cũng không thua già nàng! Chỉ tiếc không có tu vi? A, Vương Khả, thủ đoạn lừa con gái nhà người ta của ngươi được lắm!

Tử Bất Phàm cười trào phúng nói.

Tử Bất Phàm vừa cười vừa nói.

- Sao ta ở đây? Sao các ngươi ở đây mới đúng? Ta nghĩ ra rồi, lúc bắt được Chu Hồng Y, hắn thả Chu Yếm rời đi, Sắc Dục Thiên cho Đồng An An đi bắt Chu Yếm, kết quả... ! Xem ra Đồng An An làm bại lộ nơi này!

Ta và Long Ngọc còn muốn lấ bảo tàng của Ma Tôn, ngươi chặn ở đây, sao chúng ta lấy được?

Sắc mặt Vương Khả trở nên khó coi, đề phòng nói.

- Tử đường chủ, sao ngươi lại ở nơi này?

Vừa rồi Đồng An An rời đi, Tử Bất Phàm cũng nhìn thấy, nhưngTử Bất Phàm không thèm để ý! Không quan trọng!

Tử Bất Phàm uống một ngụm rượu cười nói.

Giờ phút này, tâm trạng của Tử Bất Phàm rất tốt, cho dù có người xâm nhập vào đây cũng không hề tức giận.

- Chứng kiến thời đại gì?

Vương Khả tò mò hỏi.

- Chứng kiến thời đại Chu Hồng Y điên cuồng yêu ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận