Bất Diệt Thần Vương

Chương 1366: Quỷ thần chỉ uy

- Nhanh, mau ngăn cản Ú Nguyệt công chúa!

Giải Binh Giáp nôn nóng gào thét.

Nhưng mà, tùy theo thời gian đẩy dời, tựa hồ toàn bộ quỷ vật trong Âm Sơn đều đang hội tụ về nơi này.

- Đây là Âm Sơn, là chiến trường cổ, mai táng vô số thi cốt liệt sĩ. Bọn họ dù đã bỏ mình, song oán niệm vẫn chưa tiêu tan, cộng thêm Âm Sơn quanh năm sương mù, âm khí quá nặng, khiến thi cốt tướng sĩ có được một tia linh tính, vốn là an nghỉ dưới lòng đất chờ đợi oán niệm chậm rãi hao mòn tiêu tan, nhưng mà, Quỷ Thần Kiếm lại kích hoạt hết thảy bọn hắn, khiến thi cốt liệt sĩ còn chưa thành quỷ vật cũng được kích hoạt thần trí oán linh, giờ phải làm sao? Giờ phải làm sao? Nhiều quá, chúng ta ngăn không được!

Một tên tướng sĩ hoảng sợ kêu lên.

- U Nguyệt công chúa thúc giục Quỷ Thần Kiếm cũng cần tiêu hao, cầm cự, cố cầm cự!

Giải Binh Giáp kêu lên.

Đám tướng sĩ cuống cuồng lao vút lên trời tháo chạy, nhưng mà, bầu trời cũng tràn đầy phi thiên cương thi, còn có phi thiên khô lâu nhân, nhất thời, đâm tướng sĩ chỉ còn biết mệt mỏi giữ mạng, vất vả không thể tả.

Kéo Thử Vương vào xong, hắn lại kéo tiếp Tam thái tử, Tây Môn Tĩnh vào, mặc dù trừ hắn ra, mấy người này chẳng còn ai động đậy được nữa mà, nhưng mà, rốt cuộc vào đây cũng đố hơn ở bên ngoài mặc cho bầy quỷ cắn xé? Bây quỷ tiến vào phạm vi chiếu xạ của Định Quang Kính, lập tức liền bị cố định, vậy nên, trừ mấy đầu ngón tay nắm lấy thân kính không cách nào phòng ngự, Vương Khả miễn cưỡng tính là được an toàn.

Thiên hạ thập đại thần kiếm, đến cùng toàn là thứ quỷ quái gì vậy? Manh Thần Kiếm chặt người lung tung, Quỷ Thần Kiếm triệu hoán quỷ vật, không thứ nào là bình thường. Đây còn là kiếm nữa sao?

Vương Khả vung tay lên, kéo Thử Vương vào trong khu vực chiếu xạ của Định Quang Kính.

- Bách Quỷ Dạ Hành? Không phải, Vạn Quỷ Dạ Hành mới đúng?

Thử Vương tuyệt vọng kêu lên.

Đại quân quỷ vật xuất hiện, khiến đám người Vương Khả, Tây Môn Tĩnh, Thử Vương, Tam thái tử được một phen kiến thức, trước kia vốn cho rằng trên đời không có quỷ, nhưng giờ cảnh tượng trước mắt lại triệt để lật đổ thế giới quan của bọn hắn.

U Nguyệt công chúa thúc giục Quỷ Thần Kiếm quả nhiên là rất phí sức, trán chảy đầy mồ hôi, nhưng mà, nàng vẫn cố gắng gượng.

Vương Khả thần tình cổ quái, miệng lẩm nhẩm nói.

Thử Vương ăn quá no, căn bản không động đậy được, lúc này lại thành mồi ngon cho đám khô lâu nhân cắn xé.

- Chủ thượng, cứu ta, cứu ta!

Nhìn vô số quỷ vật quanh bốn phía như hải đương bao phủ chúng tướng sĩ, cơ mặt Vương Khả co quắp cả lại.

Trong mắt Tam thái tử lóe lên một tia đắng chát.

Vương Khả làm sao cũng không nghĩ tới, mình lại sẽ có ngày phải dùng Định Quang Kính chiếu xạ chính mình. Mẹ nó chứ, quỷ vật ở đâu ra mà lắm thế không biết.

Dù đã trọng thương hư nhược đến độ không động đậy gì được, nhưng, ánh mắt Tam thái tử vẫn khó mà giấu được vẻ không cam tâm.

Cương thi, khô lâu nhân, ma cọp vồi!

Không ngờ quỷ vật lại gần đến như thết - Quỷ Thần Kiếm? Hiệu lệnh đại quân vạn quỷ? Phốc, hay cho Quỷ Thần Kiếm!

Vương Khả trừng mắt nói.

Tam thái tử trừng mắt nhìn Vương Khả.

- Được rồi, a Bính, ta không có thời gian nói nhảm với ngươi đâu, U Nguyệt thúc giục Quỷ Thần Kiếm, nhìn có về tiêu hao không cạn, Quỷ Thần Kiếm này cũng đâu có gì đặc biệt, còn phải cần kí chủ xuất lực? Chính bản thân nó không biết tự phát uy à? !

Vương Khả trừng mắt nhìn Tam thái tử.

- Nằm mơ cái gì, pháp bảo của ta đều là như vậy, Thân Vương Ấn, ta cho chút công đức, nó liền dốc sức trấn áp người khác. Định Quang Kính, ta cho ít tiền, nó liền liều mạng cố định người khác.

- A Bính, ngươi đừng đố ky làm gì, Quỷ Thần Kiếm đã nhận chủ, ngươi còn ôm theo ý đồ xấu, đừng trách ta không khách khí!

Đại Nhật Bất Diệt Thân Kiếm của ta cũng là như vậy, đưa cho công đức liền chặt ai cũng được, lợi hại không?

Vương Khả nói.

Đại La Kim Bát này, ta miễn hắn tiền thuê nhà, chính nó liền bay đi nên mũi người, căn bản không cần ta phí công!

- Ngươi, ngươi gọi ta là gì? A, a, a Bính?

Vương Khả nhíu mày nhìn mồ hôi chảy ròng ròng trên trán U Nguyệt, thần sắc đây vẻ đau lòng.

- Ngươi còn muốn pháp bảo tự động xuất lực? Chủ nhân pháp bảo thì ngồi mát ăn bát vàng? Ngươi nằm mơ đấy à!

Tam thái tử trừng mắt nhìn Vương Khả, khinh bỉ nói.

- Không gọi ngươi a Bính thì gọi là gì? Chẳng lẽ còn kêu ngươi lão Khương? Đừng cho là ta chiếm tiện nghi của ngươi, nếu không phải vừa rồi ngươi liều mình đứng ra cứu U Nguyệt, được đến đồng tình từ ta, ta còn chẳng thèm để ý tới ngươi!

Mẹ nó, có cần ta phải cảm ơn ngươi không? Lớn đến chừng này rồi, ai đám gọi ta a Bính? Khốn nạn, ngươi chán sống rồi đúng không?

Tam thái tử giận không thể tả.

- Ngươi cho ta mặt mũi mới gọi ta a Bính?

- Ách!

Nét mặt Tam thái tử cứng đờ.

Mẹ nó, tại sao pháp bảo của ngươi đều cá tính vậy? Tự động giết địch?

- Lấy người tiền tài, giúp người tiêu tai, pháp bảo phải nên có tính tự giác như thế mới được, cầm công đức, linh thạch, tiền thuê nhà của ta rồi, chẳng lẽ còn cần ta cùng liều mạng với nó?

Ta ra tiền cơ mà! Pháp bảo của ta tương đối hiểu quy củ. Đống pháp bảo kia của các ngươi, toàn là bị chiều hư, còn bắt chủ nhân pháp bảo cùng đi liều, tỉ như Canh Bính Kim Hoàn rác rưởi gì đó của ngươi, nó còn phản phệ chủ nhân nữa cơ đấy. Ngươi nuôi tổ tông hay là dùng pháp bảo? Tôn nghiêm ngươi đâu?

Vương Khả trừng mắt nói.

Tam thái tử tròn mắt nhìn Vương Khả, rất muốn mắng Vương Khả da mặt dày, nhưng mà nhìn lại Định Quang Kính, thấy Vương Khả không ngừng đưa linh thạch cho nó, nó nhận tiền xong liền tự động hành sự, căn bản không cần Vương Khả phiền lòng, nhu thuận biết mấy, hiểu quy củ biết mấy. Lại nghĩ tới vừa rồi Canh Bính Kim Hoàn vỡ vụn, phản phệ khiến bản thân trọng thương, đúng là bảo so bảo, tức chết người!

- U Nguyệt, ngươi sao rồi?

Vương Khả đau lòng nhìn U Nguyệt công chúa.

- Ta lần đầu sử dụng Quỷ Thần Kiếm, còn chưa quen thuộc, sắp kiệt sức mất rồi!

U Nguyệt công chúa lo lắng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận