Sau Khi Trọng Sinh Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 93

Khi các nàng đang nhấm nháp quả quýt đường chua chua ngọt ngọt này, cửa các phòng trên tầng lầu này cuối cùng cũng bắt đầu sôi động. Số 7 ra giá, số 1 và số 6 theo sau ra giá, đám nhảy nhót tôm tép phòng sát vách kia thế mà cũng gọi giá, trong chớp mắt đã đẩy giá lên gấp đôi, trực tiếp vượt trăm triệu.
"Số 1, 125 triệu."
"Số 7, 130 triệu."
"Số 9, 135 triệu."
"Số 6, 130 triệu."
Đường Thư Hạ thấy Hứa Du Cảnh ngậm kẹo, gò má phồng lên thành một đường cong, sau đó người này quả thật yên lặng giơ bảng lên.
"Số 8, 150 triệu, 150 triệu."
"Còn có ai cao hơn không?"
"Số 7, 180 triệu."
"Số 8, 200 triệu."
"Số 7, 210 triệu."
Người trong phòng số 9 sát vách đã bị mức giá này dọa sợ, vội vàng móc điện thoại ra gọi. Không biết đầu dây bên kia nói gì, đám nhảy nhót tôm tép này lại hô giá thêm hai vòng, mỗi lần đều chỉ thêm 500, gọi giá một cách nơm nớp lo sợ.
Thịnh Cao Dương không nhịn được ngước mắt nhìn Hứa Du Cảnh một cái. Nói thật đến lúc này, hắn không thể không thừa nhận Hứa Du Cảnh có mấy phần khí phách. Hắn đã sớm chuẩn bị sẵn sàng để tiếp quản, kết quả, Hứa Du Cảnh lại không cho hắn cơ hội thể hiện này.
Hắn thầm lặng trong lòng cho Hứa Du Cảnh thêm mười điểm.
Đường Thư Hạ cắn "rắc" một tiếng, nhai nát viên kẹo trong miệng, bên tai toàn là tiếng hô kích động của Ti Nghi ở sàn đấu giá bên dưới. Nàng nhìn gương mặt nghiêng bình tĩnh của Hứa Du Cảnh, bình tĩnh giơ bảng, trên người tỏa ra một loại khí thế trấn định, nàng không nhịn được lại nhìn thêm vài lần.
"Số 7, 280 triệu."
"Còn có ai ra giá?"
"280 triệu lần một."
"280 triệu lần hai."
"Số 8, 300 triệu."
Ti Nghi hô đến mức giọng cũng lạc đi.
Đường Thư Hạ nghe thấy Giản Lão ở phòng sát vách vừa mới còn nói cười, nay lại thở dài một hơi, nghĩ rằng ông ấy đã bỏ cuộc.
"300 triệu lần một."
"300 triệu lần hai."
"300 triệu lần ba."
"Thành giao!"
"Chúc mừng quý khách phòng số 8 của chúng ta đã giành được một gốc Phật Mầm."
Nhân viên công tác nhanh chóng đến như thường lệ. Hứa Du Cảnh điều khiển xe lăn đi ra, nàng dừng lại ở ngoài cửa, "Đường Đường, ngươi có thể đi cùng ta không?"
Trương Trạch Dương rất biết ý, "Ta đi bảo sư phụ lái xe qua đây."
Đường Thư Hạ đẩy Hứa Du Cảnh đi theo nhân viên công tác, đi tới một phòng họp nhỏ. Ngoài việc trả tiền, còn có thủ tục bàn giao Phật Mầm. Hứa Du Cảnh thanh toán xong khoản tiền, nhân viên công tác lập tức đặt các giấy tờ bàn giao liên quan lên trước mặt Hứa Du Cảnh. Hứa Du Cảnh mở ra, sau đó đưa bút cho Đường Thư Hạ, "Đường Đường, ngươi ký tên đi."
Nhân viên công tác nghe vậy, sửng sốt một chút, hắn không khỏi đánh giá Đường Thư Hạ, càng nhìn càng thấy quen mắt, càng nhìn càng kinh ngạc.
Mãi đến khi Đường Thư Hạ ký tên của mình lên trên đó, hắn mới cuối cùng xác nhận được.
Nhân viên công tác có cô con gái đu idol ở nhà, ngày thường cứ hở ra là lại chia sẻ với hắn mấy chuyện vớ vẩn xui xẻo trong ngành giải trí, nào là 'tiểu tam' ngoại tình, nào là sụp đổ hình tượng, nào là 'ăn dưa'. Nghe những thuật ngữ này nhiều, nhân viên công tác cũng hiểu được đôi chút, rất sợ con gái mình hâm mộ phải một nghệ sĩ không đứng đắn, đạo đức bại hoại.
Đây này, người mà gần đây con gái hắn phàn nàn nhiều nhất chính là vị trước mắt này, Đường Thư Hạ.
Trước đó con gái ba la ba la chửi mắng Đường Thư Hạ một trận, nói là trông xinh đẹp như vậy mà lại đi làm 'tiểu tam'. Chưa quá hai ngày lại quay sang mắng thậm tệ nghệ sĩ mà con bé yêu thích, còn tự nhốt mình trong phòng lẩm bẩm cái gì mà trời sắp sập. Rồi sau đó lại tìm cơ hội nói với hắn, lần trước nàng mắng nhầm người, có chút áy náy.
Hắn liền nói với con gái, 'biết sai thì sửa, không gì tốt bằng'.
Con gái liền chạy đi xin lỗi.
Nhân viên công tác tưởng rằng chuyện này cứ thế là xong, không ngờ chỉ mới một tuần trước, con gái lại nói mình bắt đầu hâm mộ người tên Đường Thư Hạ này. Hâm mộ chưa được mấy ngày, lại phàn nàn với hắn rằng người trên mạng đều mắng Đường Thư Hạ là đứa con gái bất hiếu, nhà cửa phá sản, lão ba nằm viện, vậy mà đều không thấy mặt mũi đâu, con bé sợ mình lại hâm mộ nhầm người như lần trước.
Nói tóm lại, cảm xúc của con gái giống như bão tố, nói đến là đến, mà giới fan thì giống như trẻ con chơi đồ hàng, lúc nắng lúc mưa. Nhưng gần đây vì hắn không thực hiện được lời hứa với con gái, nên con bé vẫn còn đang giận.
Nhân viên công tác nhìn dáng vẻ Đường Thư Hạ cười tủm tỉm ngồi đối diện Hứa Du Cảnh trên xe lăn, cùng với chữ ký nhiệt tình, mạnh mẽ kia, hắn nhớ lời lão sư từng nói, chữ viết cũng như người, nhìn chữ viết của một người có thể đại khái đoán được cách đối nhân xử thế của người đó. "Đường tiểu thư, mạo muội làm phiền một chút, có thể giúp ta ký cái tên sao? Con gái ta là người hâm mộ của ngài."
Đường Thư Hạ, "???"
Phật Mầm sẽ do nhân viên công tác đích thân giao đến tận nhà, nên Đường Thư Hạ yên tâm.
Thịnh Cao Dương gọi điện thoại tới nói, đã đợi các nàng ở cửa ra vào. Sau khi Đường Thư Hạ ký tên cho vị phụ thân sốt ruột vì cô con gái yêu quý kia, nàng không quay lại phòng mà đi thẳng xuống bằng thang máy. Vừa ra cửa đã nhìn thấy chiếc Cayenne quen thuộc đang đậu ở lối ra vào, Trương Trạch Dương mở cửa xe, chuẩn bị đến đón.
Hứa Du Cảnh cự tuyệt. Nàng xoay người, thuần thục rút ra từ chỗ để đồ bên dưới xe lăn hai đoạn gậy ngắn, sau khi mở ra, chúng biến thành hai cây nạng giống hệt nhau.
Đường Thư Hạ nhìn Hứa Du Cảnh gắng sức chống nửa người trên lên, dùng nạng chống từng bước một tiến về phía trước. Khoảng cách ngắn ngủi vài chục bước mà lại bị nàng đi một cách gian nan như đang 'trèo non lội suối', nàng bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng trước mắt này đặc biệt chướng mắt, nàng không hiểu sao lại nôn nóng lên, ngay cả Thịnh Cao Dương gọi nàng lên xe nàng đều không nghe thấy.
"Tiểu Cảnh, chờ một chút."
"Tiểu Cảnh."
Một nam tử thân hình cao lớn đột nhiên chặn đường Hứa Du Cảnh, vẻ mặt hắn tỏ ra lo lắng, lồng ngực phập phồng lên xuống, có lẽ là vì chạy quá nhanh, lúc này hơi thở vẫn chưa ổn định. Hắn nở một nụ cười tự cho là rất quyến rũ, "Tiểu Cảnh, có thể gặp ngươi ở đây thật sự là quá tốt rồi."
Đường Thư Hạ vốn đã khó chịu, lúc này mặt mày sa sầm như mây đen kéo đến, hận không thể một tát tát bay kẻ chướng mắt này đi. Nàng liếc nhìn Hứa Du Cảnh, phát hiện Hứa Du Cảnh mặt không cảm xúc, thờ ơ với người đột nhiên xuất hiện trước mặt, ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên, chỉ chuyên chú nhìn con đường trước mặt mình.
"Tránh ra."
Bạn cần đăng nhập để bình luận