Sau Khi Trọng Sinh Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 142

Hứa Du Cảnh vờ như không có chuyện gì xảy ra, ngắm nhìn lọn tóc của Đường Thư Hạ rũ xuống trước ngực, "Sau đó điện thoại lại gọi tới chỗ ta."
Đường Thư Hạ vội vàng chỉnh đốn lại bản thân, trực tiếp đặt di động sang chế độ im lặng. Lại vì chỗ hẹn hò của đám chim cút kia quả thực quá hẻo lánh, trong phạm vi mười dặm không thấy một chiếc xe nào, nàng đành phải mở phần mềm bản đồ trong điện thoại di động, dùng hai chân chạy về, "Ta tìm một nơi ngủ một giấc."
Nói xong, nàng lấy điện thoại ra xem, có mười tám cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ cùng một số máy, thời gian tập trung vào khoảng hai giờ chiều, lúc đó nàng đang bận "nghiêm hình bức cung". Hứa Du Cảnh nhìn nàng cất điện thoại di động đi, "Không về sao?"
Đường Thư Hạ lười về, dù sao ngày mai đến studio là có thể gặp Tiểu Chu rồi, "Chắc không phải chuyện gì đại sự chết người, nếu không Tiểu Chu đã gọi cho ta 180 cuộc rồi." Hơn phân nửa lại là chuyện quay phim hoặc công ty, hôm nay Đường Thư Hạ chỉ muốn yên tĩnh. Hứa Du Cảnh không can thiệp nữa, mà nhắm mắt lại lặng lẽ lắng nghe nhịp tim rất có tiết tấu của người này, ngay cả lúc nói dối vừa rồi, tim của người này cũng không hề loạn nhịp. Nàng đột nhiên đưa tay sờ lên mặt Đường Thư Hạ, dường như muốn khắc ghi dáng vẻ người này vào tâm trí. Nàng chạm đến chiếc cằm bầu bĩnh trước, ngón tay nàng từ từ di chuyển lên trên, biết rằng phía trên nữa chính là đôi môi nàng từng hôn. Môi của Đường Thư Hạ trông rất đẹp, đặc biệt mềm mại, mỗi lần hôn giống như đang ăn kẹo mạch nha vậy, ngọt ngào, dính nhớp. Đang lúc nàng tỉ mỉ phác họa đôi môi xinh đẹp của đối phương, ngón tay đột nhiên nhói đau. Hứa Du Cảnh giật mình mở mắt ra, vừa ngẩng đầu liền đối diện với gương mặt vừa bực bội vừa xấu hổ của Đường Thư Hạ. Người này môi đỏ hé mở, đang ngậm lấy đầu ngón tay của nàng, ánh mắt liếc qua mang theo sự khêu gợi mời gọi, không ngừng hướng về phía nàng. Hứa Du Cảnh không kìm được mà hơi ngẩng đầu lên, một tay chống xuống đất, một tay níu lấy vạt áo Đường Thư Hạ, "Đường Đường."
Đường Thư Hạ nghe thấy tiếng gọi uyển chuyển động lòng người bên tai, rõ ràng vẫn là cái tên đó, nhưng thốt ra từ miệng Hứa Du Cảnh, cái tên ấy dường như mang một sắc thái đặc biệt. Tim Đường Thư Hạ nghe thấy liền mất hết khí phách mà đập thình thịch liên hồi, khiến nàng tâm phiền ý loạn, dường như máu trong người cũng sôi trào theo sự áp sát của Hứa Du Cảnh. Ngón tay Hứa Du Cảnh khẽ động, khuấy động mặt hồ vốn đang gió êm sóng lặng thành nghiêng trời lệch đất, "Đường Đường."
Đường Thư Hạ nghiến răng, dùng chút sức khẽ day qua ngón tay đang gây rối, châm lửa giữa môi răng mình, vốn định cho Hứa Du Cảnh một bài học nho nhỏ. Kết quả, bên tai lại là một tiếng thở khẽ trầm thấp. Đáy mắt Hứa Du Cảnh mang theo chút mê ly, khóe mắt nhuốm màu đỏ ửng, cả khuôn mặt đều viết rõ một loại dục vọng quen thuộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận