Sau Khi Trọng Sinh Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 61

Đường Thư Hạ: "..." Thôi được, Hứa Du Cảnh, xem như ngươi lợi hại.
Lời đã nói ra như bát nước đổ đi, Đường Thư Hạ cũng không thể nào lại giả vờ tay không vặn được nắp bình, nàng ném thẳng chai nước sang một bên. Một kế không thành, lại nghĩ ra kế khác, nàng chu cái miệng nhỏ nhắn: "Vậy làm sao bây giờ, người ta thật khát quá, rất muốn uống, ngươi giúp ta một chút."
Vừa nói, nàng từ từ đi đến bên cạnh Hứa Du Cảnh, không ngờ Hứa Du Cảnh lại đẩy xe lăn lùi lại một vòng, hai người vẫn mặt đối mặt. Đường Thư Hạ nghiêng người xuống đến gần Hứa Du Cảnh, trong mắt chứa Thu Ba ám chỉ với đối phương, đôi môi đỏ mọng cong lên, mắt thấy sắp chạm vào đôi môi hơi tái nhợt kia của Hứa Du Cảnh thì một vật lạnh băng cứ thế chặn lại, ngăn cách giữa hai người.
Đường Thư Hạ nhìn kỹ lại, thứ đang chặn ngay sống mũi nàng chính là chiếc điện thoại kim loại của Hứa Du Cảnh.
Hứa Du Cảnh điều khiển xe lăn của mình, lập tức lùi lại, tỏ thái độ nhượng bộ muốn rút lui với nữ nhân trước mắt: "Thật xin lỗi, chuyện này ta thật sự không giúp ngươi được, hay là ngươi nghĩ cách khác đi."
Đường Thư Hạ công cốc trở về, nàng khoanh tay trước ngực đứng ngoài cửa biệt thự nhà họ Hứa dừng lại một lát, ngờ vực nhìn về phía căn nhà sau lưng, chẳng lẽ cảm giác của nàng đã sai? "Hứa Du Cảnh thật ra không thích nữ nhân?"
Đối với nữ nhân chủ động dâng tới cửa như vậy, Hứa Du Cảnh lại thờ ơ, khả năng lớn là nàng đã nhầm.
Đường Thư Hạ gạt bỏ suy nghĩ đối phương có ý đồ khác với mình, quay người đi về nhà. Tắm rửa xong, nàng lại thay một bộ váy dài màu lam nhạt, trang điểm nhẹ nhàng cho mình, lúc này mới ung dung thong thả đi về phía biệt thự của Hứa Du Cảnh. Nàng vừa nhấn chuông cửa, cửa hai cánh liền mở rộng đón nàng.
Hứa Du Cảnh dường như cũng vừa tắm nước nóng sau khi nàng rời đi, làn da trên người còn hơi ửng đỏ. Trong tay nàng cầm một chiếc khăn lông, mái tóc dài ướt sũng vắt sang hai bên vai, chỉ trong thoáng chốc, phần vai áo trên người đã ướt một mảng lớn. "Ta nghe thấy tiếng chuông cửa, đoán có thể là ngươi đến."
Đường Thư Hạ nhắc nhở nàng: "Tóc ngươi kìa." Hứa Du Cảnh vội vàng dùng khăn lông lau lau, lau bên trái thì bên phải vẫn không ngừng nhỏ nước.
Đường Thư Hạ tự ngồi xuống ghế sô pha, vỗ vỗ lên mặt đệm: "Sao đột nhiên đổi bộ đệm ghế sô pha vậy, bộ này không hợp với phong cách phòng của ngươi." Trông không hài hòa, còn vô cùng đột ngột.
Chủ yếu là nó không giống phong cách của Hứa Du Cảnh cho lắm.
Hứa Du Cảnh: "Đột nhiên phát hiện họa tiết quốc bảo trên bộ này rất sống động, nhìn vào thấy lòng người vui vẻ hẳn lên, nên đổi thôi."
Đường Thư Hạ đồng tình, bởi vì gần đây điện thoại nàng cũng thường xuyên lướt thấy, gấu trúc này ở thế giới này hình như rất nổi tiếng, địa vị cao. Nàng cũng cảm thấy tiểu gia hỏa này khá đáng yêu, tròn ủng, mũm mĩm, trông rất nhiều thịt. Nàng nhìn Hứa Du Cảnh chậm rãi lau tóc, áo sắp ướt sũng. Tuy nói mùa này khí hậu nóng bức, bị ướt một chút cũng không sao, nhưng quần áo dính vào người thì không thoải mái chút nào.
Đường Thư Hạ nhìn nàng chậm như rùa bò lau tóc năm phút đồng hồ, không có gì ngoài dự đoán, áo của Hứa Du Cảnh gần như ướt đẫm dán sát vào người, phác họa ra đường cong cơ thể hoàn mỹ đang phát triển của nàng.
Hứa Du Cảnh không hề phát giác, nghiêng người sang vừa lau tóc vừa nói chuyện với nàng: "Lần này ngươi định nghỉ ngơi ở nhà bao lâu?"
Đường Thư Hạ cắt ngang lời nàng thẳng thừng: "Hứa Du Cảnh, nhà ngươi không có máy sấy tóc à? Dùng cái đó nhanh hơn."
Hứa Du Cảnh ngơ ngác một chút rồi gật đầu: "Trong nhà có, nhưng ta không hay dùng lắm."
Đường Thư Hạ không hỏi nàng tại sao không dùng. Thật ra ngay từ lúc mới vào cửa, sự chú ý của nàng đã bị bàn thức ăn kia hấp dẫn: sườn xào chua ngọt, cá trích kho tàu, gà con hầm nấm... Nàng đã không thể chờ đợi nổi, kết quả là ở đây lại có một người lề mà lề mề, một mái tóc mà lau đến mười phút đồng hồ, không biết đến lúc nào mới được ăn những món kia.
Hứa Du Cảnh nói xong liền điều khiển xe lăn vào phòng vệ sinh. Đường Thư Hạ vừa lấy điện thoại ra định chơi trò chơi ghép hoa quả, còn chưa chơi hết một ván, trong phòng vệ sinh đã truyền đến tiếng loảng xoảng kèm theo một tiếng "bịch" lớn, giống như có người ngã.
Nàng cố gắng tập trung sự chú ý vào điện thoại di động, nhìn chằm chằm vào giao diện đủ loại hoa quả trên màn hình một giây, rồi đột nhiên đặt điện thoại di động lại lên ghế sô pha, đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh: "Hứa Du Cảnh, ngươi đang làm gì vậy?"
Qua một lúc lâu, giọng nói buồn bã của Hứa Du Cảnh mới từ bên trong truyền ra: "Ta không sao, ngươi chờ ta một lát."
Nàng đói bụng rồi, không đợi được nữa.
Đường Thư Hạ đã vặn mở cửa phòng vệ sinh, chỉ thấy Hứa Du Cảnh đang xoay người, vươn dài cánh tay cố gắng nhặt một lọ mỹ phẩm gì đó trên mặt đất, cả người trong tư thế như sắp ngã lật nhào, giống hệt Hứa Du Cảnh lần đầu nàng thấy đang nhoài người trên cửa nhặt đồ. Nàng nhanh chóng tránh những chai lọ trên mặt đất, một tay túm lấy cổ áo đối phương, kéo người về lại trên xe lăn.
Hứa Du Cảnh không nhặt được đồ vật, đôi mắt ngấn nước nhìn nàng. Lúc này Đường Thư Hạ mới thấy rõ một lọ sữa dưỡng thể nào đó đã đổ lên ngực Hứa Du Cảnh, làm ngực áo nàng ướt một mảng, nhớp nháp.
Hứa Du Cảnh thần sắc có chút bối rối, giọng nói cũng nhỏ đi, khiến người nghe cảm thấy thiếu tự tin: "Cho ta vài phút, ta có thể dọn dẹp xong."
Đường Thư Hạ liếc mắt thấy máy sấy tóc của nàng, máy sấy tóc màu đen, còn nguyên vẹn treo trên tường, ổ cắm điện cách mặt đất rất cao. Nàng dường như đã biết nguyên nhân vì sao Hứa Du Cảnh có máy sấy mà không dùng, hoàn toàn không với tới, trừ phi Hứa Du Cảnh có thể đứng dậy. Tất cả bài trí trong căn phòng này đều được sắp đặt theo chiều cao của một nữ tử trưởng thành bình thường.
Nói cách khác, lúc đó Hứa Du Cảnh vẫn chưa bị tàn phế.
Đường Thư Hạ thu lại vẻ khó chịu trong đáy mắt, trong tiếng kêu kinh ngạc của Hứa Du Cảnh, một tay bế ngang người nàng lên: "Phòng ngủ ở đâu?" Hỏi xong mới giật mình nhận ra mình ngớ ngẩn, nơi này của Hứa Du Cảnh nàng cơ bản đã nắm rõ, phòng ngủ ở lầu hai, vị trí gần cửa sổ, chắc là có bố cục không khác biệt thự của nàng là mấy.
Hứa Du Cảnh rất hiểu ý người chỉ về phía phòng ngủ: "Không phải còn phải sấy tóc sao?" Sấy cái gì mà sấy.
Bây giờ nàng chỉ muốn quay lại nửa tiếng trước đập cho bản thân mình một trận vì đã bảo Hứa Du Cảnh đi sấy tóc.
Toàn thân Đường Thư Hạ tỏa ra khí tức "người sống chớ lại gần", nhưng thấy Hứa Du Cảnh thấp thỏm mấy phút, nàng liếc đối phương một cái, trần thuật không mang theo cảm xúc: "Ngươi cần thay một bộ quần áo khác."
Trong biệt thự của Hứa Du Cảnh có lắp đặt thang máy lên xuống, thuận tiện cho nàng đi lại. Đường Thư Hạ liếc mắt qua, phát hiện dấu vết lắp đặt thang máy hết sức rõ ràng, hẳn là được lắp đặt tạm thời sau khi việc đi lại của Hứa Du Cảnh trở nên khó khăn. Cánh tay Hứa Du Cảnh đang ôm cổ nàng rất chặt. Đường Thư Hạ lo nàng bị rơi xuống, tay nâng lên một chút, ôm người cao lên một chút, ngón tay lại chạm phải một khối mềm mại căng đầy, nàng theo bản năng bóp nhẹ một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận