Sau Khi Trọng Sinh Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 177

Một tay kia nhẹ nhàng nhấc lên, cởi bỏ nút áo lót! **Chương 52: Bài Diện**
Quần áo vẫn còn vương trên người, nhưng một nơi nào đó đã lỏng tuột, tạo cho người ta cảm giác như sắp rơi mà không rơi. Lời Hứa Du Cảnh muốn nói đều bị chặn lại giữa môi lưỡi, đầu bút mềm mại lướt qua tựa như một con cá chạch trơn tuột, bướng bỉnh ra vào, mỗi lần như vậy đều tiết ra thêm nhiều thủy mặc, từng giọt từng giọt men theo đường hàm dưới gợi cảm trượt vào vùng đất mờ ảo. Trông thấy cảnh này, ánh mắt Đường Thư Hạ tối sầm lại, động tác trên tay càng thêm mãnh liệt. Vừa rồi lúc thấy Hứa Du Cảnh đứng dậy trong bộ trang phục công sở màu lam nhạt này, nàng liền nảy sinh một loại khao khát muốn lột sạch quần áo của người này ngay lập tức. Hứa Du Cảnh bị ép ngẩng đầu, một lòng bàn tay nóng bỏng lướt qua nơi mẫn cảm của nàng, mang theo từng cơn run rẩy, nàng đứng đã hơi lâu, chân run lên, tay không kìm được muốn tìm thứ gì đó để chống đỡ, kết quả sờ về phía sau, chạm phải một bề mặt kính lạnh lẽo. "Đường, ưm..." Đường Thư Hạ xấu xa gảy nhẹ đầu bút mà đối phương thường quen dùng để phác họa cơ thể người. Trước đây đều là người này dẫn dắt nàng từng bước nhảy vào cạm bẫy đã giăng sẵn, nhìn nàng tay chân luống cuống, nhìn nàng bối rối hoảng loạn, còn bây giờ đổi lại nàng làm thợ săn này, nàng chậm rãi bôi lên sắc nước phía trên, trong phòng vang lên tiếng nước chậc chậc. Dưới lầu, Trương Trạch Dương đợi đã lâu không thấy hai người xuống nên đích thân lên lầu, vừa giơ tay định gõ cửa. "A..."
"?"
Một tiếng kêu khẽ mang theo chút vui thích xen lẫn đau đớn khe khẽ lọt qua khe cửa, hơn nữa còn là giọng của tiểu thư nhà hắn. Trương Trạch Dương lập tức rụt tay về, đứng ngoài cửa tay chân luống cuống trong giây lát, bên tai toàn là những âm thanh riêng tư không thể để người ngoài nghe thấy. Hắn lập tức vội vàng xuống lầu, lại bắt gặp đám người thuộc đội chữa bệnh đang rời giường chuẩn bị ăn sáng. Đồng hồ sinh học của các nàng đều đặc biệt đúng giờ, có người còn vừa chạy bộ một vòng bên ngoài về, thấy Trương Trạch Dương cũng lấy làm lạ. “Tiểu Trương, sao mặt ngươi sáng sớm đã đỏ thế kia, không phải bị sốt đấy chứ?” “Hay là ở lại ăn cùng đi, chúng ta đặt bánh bao hấp rồi.” “Không cần đâu, cảm ơn.” Trương Trạch Dương như chạy trốn khỏi nhà Đường Thư Hạ, sau đó chui vào xe. Ngẩng đầu lên vẫn có thể thấy ban công phòng của Đường Thư Hạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận