Sau Khi Trọng Sinh Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn
Chương 76
Dường như ông trời đã nghe thấy lời khẩn cầu của hắn. Một giây sau, Đường Thư Hạ liền xông ra từ trong nước!
**Chương 32: Ngoài ý muốn**
Anh quay phim mừng rỡ, "Đường Lão—" sư.
Đường Thư Hạ không thèm nhìn hắn lấy một cái, lại lặn xuống, lần này thời gian còn lâu hơn.
Mẹ của hai đứa bé ngăn những người vừa mới bò lên từ bờ sông, "Đừng đi, đừng đi, van cầu các ngươi, tìm tiếp đi, nhất định có thể tìm thấy Tiểu Hỉ nhà ta, ta quỳ xuống lạy các ngươi, Tiểu Hỉ nhà ta sợ nước lắm, các ngươi tìm con bé về đi mà."
"Tìm tiếp đi, Nhị Bảo nhà ta dễ tìm lắm, hắn mập mạp, bụng tròn xoe, trông khỏe mạnh kháu khỉnh." Nói xong đã khóc không thành tiếng.
Hai người phụ nữ này không biết bơi, nếu biết, chắc chắn sẽ không đem mạng sống của con mình van nài phó thác vào tay người khác như vậy.
Túc Phàm và bọn hắn, những người thường lượn lờ trong thôn để kiếm nguyên liệu nấu ăn cho bữa trưa bữa tối, vừa nghe tin có trẻ con rơi xuống nước cũng vội chạy tới. Thấy anh quay phim vẫn luôn quay Đường Thư Hạ đang chạy quanh bờ sông, họ vội đến hỏi thăm: "Tình hình sao rồi? Nghe nói có đứa nhỏ rơi xuống nước, giờ sao rồi, cứu lên chưa?"
Bảy tám người vừa đến đã tới tấp ném ra đủ loại câu hỏi, anh quay phim suýt nữa không đỡ nổi, "Còn hai đứa bé chưa cứu lên được, Đường lão sư vẫn còn dưới sông, đến giờ vẫn chưa lên." Thật đúng là lo chết hắn đi được.
Hắn vừa nói xong, Lạc Đồng đã nhảy xuống nước.
Quý Hưng Vũ thấy Lạc Đồng nhanh như vậy, cũng vội cởi áo nhảy ùm xuống nước. Hai người lặn xuống một lúc rồi nhanh chóng trồi lên mặt nước, lại hỏi: "Lúc trước bọn trẻ rơi xuống nước ở chỗ nào?"
Hai người mẹ thấy lại có người xuống cứu, mừng đến phát khóc, vội run rẩy chỉ phương hướng cho bọn họ.
Là chỗ phiến đá mấy người phụ nữ hay giặt quần áo, trên phiến đá có rêu xanh, sau trời mưa lại càng trơn, đôi khi người lớn không để ý cũng bị trượt ngã. Cũng không biết mấy đứa nhỏ kia nghĩ thế nào lại chạy đến đây chơi, rõ ràng trước đó các nàng đã dặn đi dặn lại, đừng đến gần bờ sông, muốn chơi thì cũng phải chơi xa bờ sông ra một chút.
Rào rào —— Đường Thư Hạ kéo theo một đứa bé trồi lên mặt nước, "Bên này, nhanh lên."
Anh quay phim đã trợn tròn mắt, vị trí này đã cách rất xa nơi Đường Thư Hạ nhảy xuống sông lúc trước, "Đường lão sư tìm thấy đứa bé rồi, nhanh lên, cứu người!"
Túc Phàm vội chạy tới, hấp tấp kéo Tiểu Bàn Oa mà Đường Thư Hạ đang xách trong tay lên bờ. Còn chưa kịp nói gì, Đường Thư Hạ lại lặn xuống, nhưng lần này rất nhanh đã kéo một bé gái lên. Cả hai đứa trẻ đều được tìm thấy, các thôn dân chạy tới đều rất vui mừng, nhưng vừa thấy sắc mặt hai đứa bé tím tái, mắt nhắm nghiền thì không ai cười nổi nữa.
"Mau xem bọn trẻ còn cứu được không?" Túc Phàm run run tay đưa lên mũi hai đứa trẻ kiểm tra hơi thở, hắn hoảng sợ trợn lớn mắt, "Đường Đường, làm sao bây giờ, hình như, hình như không thở nữa rồi."
Đường Thư Hạ lần lượt dùng hai ngón tay bắt mạch cho hai đứa trẻ, "Cứu được." Nàng nhấn mạnh lại với Túc Phàm một lần nữa, "Cứu được, để ta cứu."
Túc Phàm sợ đến ngây người, đờ đẫn gật đầu, sau đó vắt óc dùng chút kỹ năng cứu người sơ sài của mình bắt đầu thực hiện ép tim ngoài lồng ngực và hô hấp nhân tạo cho Tiểu Bàn Tử, "Tiểu Bàn Tử ngươi cố lên cho ta, tỉnh lại đi!" Đáng tiếc Tiểu Bàn Tử không có phản ứng, nước không phun ra, sắc mặt càng thêm tím ngắt.
Hai người mẹ vừa nghe nói con mình không còn thở, chân mềm nhũn, suýt nữa ngã lăn ra đất, đang định xông lên giành lại con thì bị một lão nhân gia kéo lại, "Khoan đã, đừng qua đó, trông bọn họ hình như đang cứu bọn trẻ đấy. Cứu người như cứu hỏa, các ngươi không hiểu gì cả, đừng quấy rối."
Túc Phàm ép tim hồi lâu mà không thấy hiệu quả gì, Quý Hưng Vũ bên cạnh thấy hắn dừng lại, vội vàng vào thay, nhưng hắn kiểm tra hơi thở trước, "Đứa bé này..." sớm đã không còn thở nữa rồi.
Khóe mắt hắn liếc thấy Đường Thư Hạ đặt bé gái nằm sấp trên đầu gối mình, một tay không biết đang làm gì, tay kia thì vỗ nhẹ không nặng không nhẹ sau lưng cô bé, thỉnh thoảng đưa hai ngón tay ra bắt mạch. Cứ vỗ như vậy mấy lần, bé gái ọe ra một ngụm nước bẩn.
Mọi người mừng rỡ vô cùng, "Ọe ra rồi, nước bẩn phun ra là tốt rồi, Tiểu Hỉ được cứu rồi."
Tiểu cô nương còn chưa kịp nhìn rõ người cứu mình là ai đã được chuyển đến bên cạnh mẹ. Người phụ nữ khóc lớn ôm chặt con, phảng phất như đang ôm lấy bảo vật quý giá mất mà được lại của mình.
Đường Thư Hạ vội vàng đi xem tình hình của Tiểu Bàn Tử. Tình trạng của Tiểu Bàn Tử lại còn nguy cấp hơn cả tiểu cô nương, không đúng lắm.
Nét lo lắng thoáng qua trên mặt nàng, nàng sờ quanh cổ Tiểu Bàn Tử, đột nhiên sờ thấy thứ gì đó. Nàng nhanh chóng ôm thằng bé dậy, dùng sức vỗ mạnh vào lưng, nhưng vẫn không có hiệu quả gì.
Nàng lập tức nắm lấy hai chân Nhị Bảo, dốc ngược cả người thằng bé lên, vừa lắc vừa vỗ.
"Đường lão sư, cái này, làm vậy không được..."
"Khụ!" Một cái vỏ quả to bằng ngón tay cái bị vỗ bật ra từ miệng cậu bé mập.
Những người khác đều sững sờ, thậm chí có người còn nhặt cái vỏ quả kia lên xem thử.
"Sao trong cổ họng Nhị Bảo lại mắc thứ gì thế này."
"Ôi, cái thằng nhóc tham ăn này, suýt nữa thì tự làm mình nghẹn chết rồi."
Đường Thư Hạ nhanh chóng đặt cậu bé nằm xuống, nói với Quý Hưng Vũ vừa mới ngăn cản mình: "Ngươi tới cứu."
Quý Hưng Vũ vội vàng xua tay, hắn cũng không phát hiện trong cổ họng Tiểu Bàn Tử còn mắc dị vật, tiểu mập mạp này thật sự là mạng lớn, cứu về được thế này hoàn toàn là nhờ gặp may mắn. Đường Thư Hạ cuối cùng để Túc Phàm cứu. Túc Phàm vội vàng thực hiện ép tim cho Tiểu Bàn Tử, mãi đến khi tiểu gia hỏa phun ra thêm chút nước bẩn, mở mắt ra.
"Nhị Bảo, Nhị Bảo của mẹ ơi, con thật sự làm mẹ sợ chết khiếp rồi."
"Khụ khụ khụ." Nhị Bảo đã được đưa về nhà. Trên người hai đứa trẻ vừa dính bùn vừa dính rong rêu, các đại nhân vội vàng ôm tiểu hài tử về nhà tắm rửa. Chẳng mấy chốc, những người vừa tụ tập ở bờ sông đều giải tán.
"Đường lão sư, ngươi vẫn tốt chứ?" Đường Thư Hạ ngồi bệt xuống đất, nhìn đầu ngón tay trắng bệch của mình. Đôi tay này, vẫn còn rất sạch sẽ.
Đột nhiên một bàn tay chìa ra trước mặt nàng. Nàng ngẩng đầu, chỉ thấy Du Dịch Tuyền với vẻ mặt phức tạp, "Người ngươi ướt sũng cả rồi, tốt xấu gì cũng về thay bộ quần áo khác đi, với lại trên mặt đất bẩn lắm, ta kéo ngươi dậy."
Anh quay phim quay xong cảnh hai đứa trẻ bình an vô sự thì cũng dừng lại, "Đường lão sư, mau về tắm nước nóng đi, đừng để bị cảm."
**Chương 32: Ngoài ý muốn**
Anh quay phim mừng rỡ, "Đường Lão—" sư.
Đường Thư Hạ không thèm nhìn hắn lấy một cái, lại lặn xuống, lần này thời gian còn lâu hơn.
Mẹ của hai đứa bé ngăn những người vừa mới bò lên từ bờ sông, "Đừng đi, đừng đi, van cầu các ngươi, tìm tiếp đi, nhất định có thể tìm thấy Tiểu Hỉ nhà ta, ta quỳ xuống lạy các ngươi, Tiểu Hỉ nhà ta sợ nước lắm, các ngươi tìm con bé về đi mà."
"Tìm tiếp đi, Nhị Bảo nhà ta dễ tìm lắm, hắn mập mạp, bụng tròn xoe, trông khỏe mạnh kháu khỉnh." Nói xong đã khóc không thành tiếng.
Hai người phụ nữ này không biết bơi, nếu biết, chắc chắn sẽ không đem mạng sống của con mình van nài phó thác vào tay người khác như vậy.
Túc Phàm và bọn hắn, những người thường lượn lờ trong thôn để kiếm nguyên liệu nấu ăn cho bữa trưa bữa tối, vừa nghe tin có trẻ con rơi xuống nước cũng vội chạy tới. Thấy anh quay phim vẫn luôn quay Đường Thư Hạ đang chạy quanh bờ sông, họ vội đến hỏi thăm: "Tình hình sao rồi? Nghe nói có đứa nhỏ rơi xuống nước, giờ sao rồi, cứu lên chưa?"
Bảy tám người vừa đến đã tới tấp ném ra đủ loại câu hỏi, anh quay phim suýt nữa không đỡ nổi, "Còn hai đứa bé chưa cứu lên được, Đường lão sư vẫn còn dưới sông, đến giờ vẫn chưa lên." Thật đúng là lo chết hắn đi được.
Hắn vừa nói xong, Lạc Đồng đã nhảy xuống nước.
Quý Hưng Vũ thấy Lạc Đồng nhanh như vậy, cũng vội cởi áo nhảy ùm xuống nước. Hai người lặn xuống một lúc rồi nhanh chóng trồi lên mặt nước, lại hỏi: "Lúc trước bọn trẻ rơi xuống nước ở chỗ nào?"
Hai người mẹ thấy lại có người xuống cứu, mừng đến phát khóc, vội run rẩy chỉ phương hướng cho bọn họ.
Là chỗ phiến đá mấy người phụ nữ hay giặt quần áo, trên phiến đá có rêu xanh, sau trời mưa lại càng trơn, đôi khi người lớn không để ý cũng bị trượt ngã. Cũng không biết mấy đứa nhỏ kia nghĩ thế nào lại chạy đến đây chơi, rõ ràng trước đó các nàng đã dặn đi dặn lại, đừng đến gần bờ sông, muốn chơi thì cũng phải chơi xa bờ sông ra một chút.
Rào rào —— Đường Thư Hạ kéo theo một đứa bé trồi lên mặt nước, "Bên này, nhanh lên."
Anh quay phim đã trợn tròn mắt, vị trí này đã cách rất xa nơi Đường Thư Hạ nhảy xuống sông lúc trước, "Đường lão sư tìm thấy đứa bé rồi, nhanh lên, cứu người!"
Túc Phàm vội chạy tới, hấp tấp kéo Tiểu Bàn Oa mà Đường Thư Hạ đang xách trong tay lên bờ. Còn chưa kịp nói gì, Đường Thư Hạ lại lặn xuống, nhưng lần này rất nhanh đã kéo một bé gái lên. Cả hai đứa trẻ đều được tìm thấy, các thôn dân chạy tới đều rất vui mừng, nhưng vừa thấy sắc mặt hai đứa bé tím tái, mắt nhắm nghiền thì không ai cười nổi nữa.
"Mau xem bọn trẻ còn cứu được không?" Túc Phàm run run tay đưa lên mũi hai đứa trẻ kiểm tra hơi thở, hắn hoảng sợ trợn lớn mắt, "Đường Đường, làm sao bây giờ, hình như, hình như không thở nữa rồi."
Đường Thư Hạ lần lượt dùng hai ngón tay bắt mạch cho hai đứa trẻ, "Cứu được." Nàng nhấn mạnh lại với Túc Phàm một lần nữa, "Cứu được, để ta cứu."
Túc Phàm sợ đến ngây người, đờ đẫn gật đầu, sau đó vắt óc dùng chút kỹ năng cứu người sơ sài của mình bắt đầu thực hiện ép tim ngoài lồng ngực và hô hấp nhân tạo cho Tiểu Bàn Tử, "Tiểu Bàn Tử ngươi cố lên cho ta, tỉnh lại đi!" Đáng tiếc Tiểu Bàn Tử không có phản ứng, nước không phun ra, sắc mặt càng thêm tím ngắt.
Hai người mẹ vừa nghe nói con mình không còn thở, chân mềm nhũn, suýt nữa ngã lăn ra đất, đang định xông lên giành lại con thì bị một lão nhân gia kéo lại, "Khoan đã, đừng qua đó, trông bọn họ hình như đang cứu bọn trẻ đấy. Cứu người như cứu hỏa, các ngươi không hiểu gì cả, đừng quấy rối."
Túc Phàm ép tim hồi lâu mà không thấy hiệu quả gì, Quý Hưng Vũ bên cạnh thấy hắn dừng lại, vội vàng vào thay, nhưng hắn kiểm tra hơi thở trước, "Đứa bé này..." sớm đã không còn thở nữa rồi.
Khóe mắt hắn liếc thấy Đường Thư Hạ đặt bé gái nằm sấp trên đầu gối mình, một tay không biết đang làm gì, tay kia thì vỗ nhẹ không nặng không nhẹ sau lưng cô bé, thỉnh thoảng đưa hai ngón tay ra bắt mạch. Cứ vỗ như vậy mấy lần, bé gái ọe ra một ngụm nước bẩn.
Mọi người mừng rỡ vô cùng, "Ọe ra rồi, nước bẩn phun ra là tốt rồi, Tiểu Hỉ được cứu rồi."
Tiểu cô nương còn chưa kịp nhìn rõ người cứu mình là ai đã được chuyển đến bên cạnh mẹ. Người phụ nữ khóc lớn ôm chặt con, phảng phất như đang ôm lấy bảo vật quý giá mất mà được lại của mình.
Đường Thư Hạ vội vàng đi xem tình hình của Tiểu Bàn Tử. Tình trạng của Tiểu Bàn Tử lại còn nguy cấp hơn cả tiểu cô nương, không đúng lắm.
Nét lo lắng thoáng qua trên mặt nàng, nàng sờ quanh cổ Tiểu Bàn Tử, đột nhiên sờ thấy thứ gì đó. Nàng nhanh chóng ôm thằng bé dậy, dùng sức vỗ mạnh vào lưng, nhưng vẫn không có hiệu quả gì.
Nàng lập tức nắm lấy hai chân Nhị Bảo, dốc ngược cả người thằng bé lên, vừa lắc vừa vỗ.
"Đường lão sư, cái này, làm vậy không được..."
"Khụ!" Một cái vỏ quả to bằng ngón tay cái bị vỗ bật ra từ miệng cậu bé mập.
Những người khác đều sững sờ, thậm chí có người còn nhặt cái vỏ quả kia lên xem thử.
"Sao trong cổ họng Nhị Bảo lại mắc thứ gì thế này."
"Ôi, cái thằng nhóc tham ăn này, suýt nữa thì tự làm mình nghẹn chết rồi."
Đường Thư Hạ nhanh chóng đặt cậu bé nằm xuống, nói với Quý Hưng Vũ vừa mới ngăn cản mình: "Ngươi tới cứu."
Quý Hưng Vũ vội vàng xua tay, hắn cũng không phát hiện trong cổ họng Tiểu Bàn Tử còn mắc dị vật, tiểu mập mạp này thật sự là mạng lớn, cứu về được thế này hoàn toàn là nhờ gặp may mắn. Đường Thư Hạ cuối cùng để Túc Phàm cứu. Túc Phàm vội vàng thực hiện ép tim cho Tiểu Bàn Tử, mãi đến khi tiểu gia hỏa phun ra thêm chút nước bẩn, mở mắt ra.
"Nhị Bảo, Nhị Bảo của mẹ ơi, con thật sự làm mẹ sợ chết khiếp rồi."
"Khụ khụ khụ." Nhị Bảo đã được đưa về nhà. Trên người hai đứa trẻ vừa dính bùn vừa dính rong rêu, các đại nhân vội vàng ôm tiểu hài tử về nhà tắm rửa. Chẳng mấy chốc, những người vừa tụ tập ở bờ sông đều giải tán.
"Đường lão sư, ngươi vẫn tốt chứ?" Đường Thư Hạ ngồi bệt xuống đất, nhìn đầu ngón tay trắng bệch của mình. Đôi tay này, vẫn còn rất sạch sẽ.
Đột nhiên một bàn tay chìa ra trước mặt nàng. Nàng ngẩng đầu, chỉ thấy Du Dịch Tuyền với vẻ mặt phức tạp, "Người ngươi ướt sũng cả rồi, tốt xấu gì cũng về thay bộ quần áo khác đi, với lại trên mặt đất bẩn lắm, ta kéo ngươi dậy."
Anh quay phim quay xong cảnh hai đứa trẻ bình an vô sự thì cũng dừng lại, "Đường lão sư, mau về tắm nước nóng đi, đừng để bị cảm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận