Sau Khi Trọng Sinh Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 189

Nàng lần đầu tiên làm loại chuyện này, khó tránh khỏi chột dạ, lúc tay run run đi cởi quần áo người ta, người trên giường đã bắt lấy nàng, hỏi nàng tại sao muốn làm như vậy... Nàng lúc đó sợ đến ngây người, nàng rõ ràng đã nhìn người này uống hết ly rượu đỏ có trộn thuốc mê, vậy mà người này lại đặc biệt tỉnh táo. Sở Tuyết Trúc vẫn còn nhớ rõ cặp mắt kia, con ngươi trong veo phản chiếu sự bối rối luống cuống của nàng, trong đầu nàng trống rỗng, vốn định tông cửa xông ra. Nhưng vừa nghĩ tới kế hoạch của nàng thất bại, sau này còn muốn làm chuyện khác, đối phương chắc chắn sẽ có phòng bị. Lại nghĩ tới bạn trai nói với nàng rằng đối phương là kẻ biến thái thích đồng giới, nàng liền dứt khoát xé rách quần áo của mình, khóc lóc hô hào nói đối phương ép buộc mình... Đường Thư Hạ ở một bên nghe mà nắm đấm lại siết chặt. Sở Tuyết Trúc vừa khóc lại vừa cười, "Mặc dù rất nhiều người trông thấy ta từ trong phòng nàng chạy ra ngoài, thế nhưng -" Thế nhưng nàng lại trở thành mục tiêu công kích. Cha của bạn trai nàng, người chưa bao giờ thèm liếc mắt nhìn nàng, cuối cùng cũng nhìn thẳng một chút, sau đó liền nổi cơn thịnh nộ chỉ vào mũi nàng nói với bạn trai, "Ngươi tìm cái bạn gái kiểu gì vậy, chia tay mau, ta không cho phép nhà chúng ta có con hát vào cửa."
Bạn trai cũng nói khéo với nàng, "Bảo bối, phụ thân đang nổi nóng, ngươi về trước đi, đợi phụ thân bớt giận, ta sẽ giải thích với phụ thân, trong khoảng thời gian này chúng ta đừng liên lạc nữa."
Cô em gái tốt của bạn trai cũng đột nhiên châm chọc khiêu khích nàng, "Ngươi sao lại ngốc như vậy, chút chuyện nhỏ cũng làm không xong."
Sau đó những lời ngon tiếng ngọt trước kia như là bọt biển, chỉ cần chạm nhẹ một cái là vỡ tan. Truyện cổ tích đẹp đẽ cuối cùng vẫn chỉ là truyện cổ tích. Sở Tuyết Trúc cũng không ngốc, mãi cho đến sau này cơ thể xảy ra vấn đề, nàng mới phát hiện mình đã rơi vào một cái bẫy và những lời nói dối. Bạn trai thường ngày cho nàng ăn đồ ăn có thêm "thứ gì đó", những lời hỏi han ân cần kia ẩn giấu ý đồ khác. Nhưng, đã quá muộn. Sở Tuyết Trúc run rẩy lợi hại hơn, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, trên người giống như có hàng ngàn vạn côn trùng đang gặm cắn, "Cầu, cầu các ngươi tha cho ta, ta thật sự rất khó chịu."
Trì Đông Linh, "!!!" Giọng Sở Tuyết Trúc sao nghe không thích hợp thế này? Hơi giống kiểu vô ý nuốt phải thứ thuốc đó, sao còn rên rỉ lên thế??? Ngón tay Đường Thư Hạ nhẹ nhàng vuốt ve vỏ điện thoại di động, đáy mắt một mảnh tối tăm, "Bạn trai ngươi và con nhỏ em gái đưa thuốc cho ngươi tên là gì?"
Cốc, cốc cốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận