Sau Khi Trọng Sinh Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 185

Trì Đông Linh vốn dĩ cũng không muốn quản chuyện của đôi tình nhân người ta, nếu như Đường Thư Hạ không nói những lời thề son sắt như muốn kết hôn cùng Hứa Du Cảnh. Đường Thư Hạ: “Nói.” Trì Đông Linh đầu trọc: “Ai nha, có một số chuyện không chắc là thật đâu.” Đường Thư Hạ lạnh lùng nhìn nàng, mỗi lần bị ánh mắt kiểu này nhìn chăm chú, Trì Đông Linh đều có cảm giác tê cả da đầu. Nàng giãy giụa một hồi: “Thật mà, có một số chuyện không cần phải quá chấp nhất, Lão Đường, nghe ta một câu, dù sao ngươi cũng dự định sống tốt với Hứa tiểu thư, còn so đo nhiều như vậy làm gì.” Đường Thư Hạ mặt âm trầm: “Ngươi nói, hay là không nói.” Trì Đông Linh bị ép phải liên tục lùi bước, cuối cùng dưới uy áp kinh khủng của Đường Thư Hạ phải giơ tay đầu hàng: “Nói trước nhé, ta nói, nhưng không chắc là thật đâu, ngươi nhất định phải bình tĩnh đấy.” Đường Thư Hạ khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn chăm chú nàng. Trì Đông Linh liếc nhìn ra cửa lớn: “Thì, thì bạn gái của ngươi cùng Sở Tuyết Trúc kia... thuê phòng.” Nói xong, nàng cẩn thận dò xét sắc mặt Đường Thư Hạ, phát hiện trên mặt đối phương không những không có vẻ tức giận, mà thậm chí còn hiếm thấy có thêm một tia mờ mịt. Trì Đông Linh: “... Ngươi không tức giận à.” Người này thật đúng là một ngoan nhân, nếu mà Lão Ninh nhà nàng dám cùng người phụ nữ nào đi khách sạn thuê phòng, nàng chắc chắn sẽ vác dao phay đến tận cửa. Đến lúc đó là chặt người kia, hay chặt Lão Ninh, thì hẵng tính, dù sao nàng không thể nào bình tĩnh như vậy được. Đường Thư Hạ đột nhiên hỏi: “Sở Tuyết Trúc là ai?” Trì Đông Linh: “... Chính là người phụ nữ tóc xoăn trong đội của Lão Ninh ấy, ngươi cùng người ta quay chung nửa chương trình rồi mà đến cả tên cũng không nhớ à.” Nàng không nhịn được giơ ngón cái lên: “Ta phục ngươi rồi đấy, chính ngươi xem mà xử lý.” Trì Đông Linh chuồn đi cực nhanh, vừa xoay tay nắm cửa, kết quả bị người nhẹ nhàng túm trở lại. Tư thế khuất nhục này khiến nàng rất khó chịu: “Lão Đường, ngươi mau buông tay ra, không thì ta hét lên đấy.” Đường Thư Hạ lại túm người về trước mặt: “Nói cẩn thận cho ta nghe xem nào, nói xong sẽ để ngươi đi.” Trì Đông Linh: “...” Mẹ kiếp, hóa ra không phải không để ý, mà là chậm nửa nhịp à. Trì Đông Linh cẩn thận hồi tưởng một chút: “Hình như là ở trong một khách sạn, Sở Tuyết Trúc dìu Hứa Du Cảnh nhà ngươi vào phòng, cởi... quần áo của nàng ấy.” Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ. Đường Thư Hạ: “Hết rồi?” Trì Đông Linh: “Ngươi nghĩ ta là cái gì chứ, ta có thể thấy được chừng đó đã là tốt lắm rồi, hiểu không? Nhiều khi chỉ là một hình ảnh, một đoạn ngắn thôi.” Miệng Trì Đông Linh đóng đóng mở mở, nói hồi lâu, phát hiện mình không thể nói thêm được chữ nào, nàng buông tay: “Chỉ có vậy thôi.” Đường Thư Hạ trực tiếp xách Trì Đông Linh ném ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận