Sau Khi Trọng Sinh Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 141

Khấu Cảnh Trạch hai mắt đỏ ngầu trừng mắt chằm chằm người phụ nữ trước mặt này, run rẩy môi, “Ngươi cho rằng Hứa Du Cảnh là thứ tốt đẹp gì, nàng lòng dạ độc ác, ra tay tàn nhẫn, làm việc không từ thủ đoạn, hoàn toàn không cho người khác đường lui. Ta cho người bắt trói nàng lại, chính là để làm nhục nàng, tra tấn nàng, chụp ảnh khỏa thân của nàng, nàng không phải Hứa tiểu thư cao cao tại thượng sao, ta muốn để nàng giống như một con chó cái bò trên đất cầu xin ta, ngươi hài lòng chưa?” Mấy chữ cuối cùng gần như là gào thét lên. Trên mặt Đường Thư Hạ hiếm thấy lộ ra một tia tức giận, tay nàng duỗi ra, “Đem cây gậy của ta ra đây.” Tử Mao lập tức vội vàng dâng côn bổng lên, còn chưa kịp vuốt mông ngựa cho tốt, đã nhìn thấy Đường Thư Hạ vung cây côn bổng thô to kia, hung hăng đập xuống đầu gối hai chân của Khấu Cảnh Trạch, dùng ít nhất toàn bộ sức lực. Răng rắc. A—, Khấu Cảnh Trạch đồng tử trợn lớn, cả người cong lên như tôm luộc, gân xanh trên cổ gần như muốn vỡ tung, tiếng kêu thảm thiết đó không kém tiếng heo bị chọc tiết là bao, kêu xong Khấu Cảnh Trạch cả người liền hôn mê bất tỉnh, một vũng máu từ chỗ đầu gối đó chảy ra. Những người khác nhìn thấy đầu côn bổng đập xuống làm nứt cả mặt đất, tất cả đều trợn tròn mắt. Lại thấy Đường Thư Hạ vung cây côn bổng kia định nhắm vào đầu Khấu Cảnh Trạch, gã đầu trọc vội vàng xông lên ngăn lại, 50 triệu đó!, “Đại lão, đại lão, bình tĩnh, cứ tiếp tục thế này không khéo sẽ có án mạng, không thể đánh nữa.” Hắn vội vàng nháy mắt với đám tiểu đệ khác, một đám người đứng chắn giữa nàng và Khấu Cảnh Trạch. Bọn hắn là vì cầu tài, chứ không phải vì giết người. Vẻ lạnh lùng trong mắt Đường Thư Hạ không giảm mà còn tăng thêm, “Tránh ra.” Những người khác đều lắc đầu như trống bỏi, vừa sợ vừa muốn ngăn, gã đầu trọc sợ Đường Thư Hạ thật sự đánh chết người, 50 triệu sẽ không cánh mà bay, thế là tranh thủ lúc các tiểu đệ đang ngăn cản, vội vàng kéo người sang một bên. Tử Mao không nhịn được khuyên nàng, “Đại lão, đừng như vậy, giết người phải đền mạng.” Có lẽ là câu nói cuối cùng có tác dụng, Đường Thư Hạ trừng mắt, mới nhớ ra chuyện này, “Giết người thì đền mạng.” Vì một Khấu Cảnh Trạch, mà bồi thêm một mạng của nàng, không đáng. Hứa Du Cảnh còn đang ở khách sạn đợi nàng. Nghĩ tới niềm vui thầm kín và sự chờ mong trong mắt Hứa Du Cảnh, sát ý trong mắt Đường Thư Hạ như thủy triều rút đi, nàng thu lại côn bổng, nhìn đám người co rúm như chim cút này một cái, “Ta khuyên các ngươi, thấy tốt thì nên dừng lại.” Nói xong, nàng xoay người rời đi, làm như không nghe không thấy những âm thanh sau lưng....... Hứa Du Cảnh cả ngày đều tâm thần không yên. Nhất là mấy câu hỏi kỳ quái kia của Đường Thư Hạ. Đường Thư Hạ đã nói dối nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận