Sau Khi Trọng Sinh Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 110

Lần này quay phim là tại **ảnh thành**, vào ở cũng là khách sạn ba, bốn sao, hoàn cảnh khách sạn bình thường, nhân viên sau khi trình chứng minh thư cho quầy bar, liền trực tiếp mang theo Đường Thư Hạ lên lầu, đến phòng 706, đưa thẻ phòng cho nàng, “Đường lão sư, hôm nay cô nghỉ ngơi trước, nếu như rảnh rỗi nhàm chán có thể dạo quanh bốn phía. Nội dung và thời gian quay chụp cụ thể, **đạo diễn trợ lý** Tiểu Quách sẽ bàn bạc với cô, ta bên kia còn chút việc, nên đi trước đây.”
Trợ lý tiễn người đó đi rồi, sau đó liền vội vội vàng vàng quay về phòng 706, “Hạ Tả, chị có muốn ra ngoài đi dạo không, phong cảnh quanh đây cũng không tệ lắm.”
Đường Thư Hạ ngồi xe cả buổi trưa, xương cốt (`thể cốt`) đều sắp rã rời cả rồi, “Đồ đạc cứ để đó, chính **ta** tự dọn dẹp là được, hôm nay cho **ngươi** nghỉ phép, muốn đi đâu chơi thì tự đi đi.”
Trợ lý không ngờ mình có ngày lại được đãi ngộ thế này, vui đến mức suýt nhảy cẫng lên, sau khi liên tục cảm ơn Đường Thư Hạ, vội vàng đi về phòng mình, vừa để đồ xuống liền vắt chân lên cổ chạy mất dạng. Đường Thư Hạ nằm trên giường ngủ bù một giấc, giấc này ngủ thẳng đến tối, trong phòng rất tối, nhưng ngoài cửa sổ lờ mờ có ánh đèn xuyên vào, **nàng** kéo hết hai tấm rèm cửa nặng nề sang hai bên, ánh trăng chiếu trên mặt bàn, Đường Thư Hạ đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài thoáng qua, phát hiện mặt trăng hôm nay dường như tròn hơn rất nhiều. Qua một thời gian nữa, hẳn là **Trung thu** rồi nhỉ. Trước kia, **Trung thu** của **nàng** về cơ bản là làm bạn với **rượu**. **Nàng** lục lọi trong ký ức về **Trung thu** của **nguyên chủ**, cùng Đường Minh Thành ăn một bữa cơm, sau đó ai về nhà nấy **giải trí**, cũng không có gì đáng để kỷ niệm. Đường Thư Hạ chống tay lên bệ cửa sổ, bụng ùng ục réo lên **kháng nghị**, trừ bữa sáng ăn một chút, **nàng** gần như cả ngày chưa ăn gì, mở **điện thoại** mới phát hiện, trợ lý có đặt đồ ăn cho **nàng**, nhưng mà **tiểu ca** giao đồ ăn ngoài đem đồ đến quầy lễ tân rồi thì không ai quản nữa, mà Đường Thư Hạ không đi lấy... **Nàng** bật đèn phòng lên, lấy ra hộp trang điểm nhỏ cất kỹ dưới đáy hòm (`áp đáy hòm **hộp hóa trang con**`), sau đó chỉnh trang (`**đảo cổ**`) một hồi với gương mặt này, buộc tóc lên, đổi một bộ **đồ thể thao** rồi đi xuống lầu, **nàng** đi qua **quầy bar**, nghe thấy có hai người đang **nói thầm**. “Thật hay giả, **ngươi** trông thấy Đường Đường nhà **ta** à.” một cô gái trong đó đặc biệt **hưng phấn**, níu lấy áo cô gái kia, “**Ngươi** lén lén nói cho **ta** biết **nàng** ở phòng nào đi, **ta** cam đoan **ta** sẽ không **quấy rối** **nàng**.”
“Vậy không được, lỡ như (`vạn nhất`) bị tra ra là chúng ta **tiết lộ** thông tin khách hàng (`khách nhân` tin tức), **ta** chắc chắn bị **lão bản** **cuốn gói**.”
Đường Thư Hạ theo **bản năng** liếc nhìn hai cô gái đang trốn ở **quầy bar** nói chuyện. Thời điểm này đã gần mười giờ rưỡi, người ra vào khách sạn không nhiều lắm. Đường Thư Hạ vừa ra khỏi khách sạn, một luồng hơi nóng (`sóng nhiệt`) ập vào mặt, **nàng** đi dọc theo con đường sau khi ra khỏi cửa, phát hiện ở **ảnh thành** có rất nhiều **quán rượu**, **tiệm cơm** cũng có hai ba nhà. **Nàng** tùy ý chọn một **tiệm mì** còn mở cửa, gọi một phần mì rất nhiều đồ ăn kèm (`liệu rất đủ mặt`), lúc cắn miếng đầu tiên, mặt **nàng** hơi nhăn lại. Nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống trọn vẹn, sau khi cầm **điện thoại** trả tiền, bất ngờ nhìn thấy tin nhắn trong **điện thoại di động**. Một tin nhắn trừ tiền chỉ có mười tám tệ (`khối`). Đường Thư Hạ, “???” Hứa Du Cảnh mua đồ gì cho bữa tối mà sao chỉ tốn mười tám tệ, vừa rồi phần **mì sợi** khó ăn kia đã tốn của **nàng** ba mươi lăm tệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận