Sau Khi Trọng Sinh Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 321

Viên cảnh sát hình sự già nhíu mày lại, “Trùng hợp như vậy sao? Sao cứ chỗ nào có nàng là lại có chuyện thế.” Phải nói là, Đường Thư Hạ người này, thật sự có chút tà môn. Anh cảnh sát trẻ cười cười, “Sư phụ, cái này sao có thể nói là trùng hợp được, nếu không phải Đường tiểu thư tình cờ ở trong nhà ma chơi, thấy việc nghĩa hăng hái làm, cô gái kia giờ có lẽ đã bị người ta chà đạp rồi, sau này biết phải làm sao bây giờ.”
Viên cảnh sát hình sự già nhất thời không biết nói gì. Cuộc sống không phải là diễn tập, không có chuyện làm lại. Anh cảnh sát trẻ cẩn thận đoán tâm tư sư phụ, “Sư phụ, người vẫn còn đang nghi ngờ Đường tiểu thư à?”
Viên cảnh sát hình sự già nhìn sâu vào huy hiệu cảnh sát trên tường kia, sau đó dùng túi hồ sơ gõ mạnh vào đầu tiểu đồ đệ, “Nói bậy bạ gì đó, ta nghi ngờ nàng lúc nào chứ.”
Anh cảnh sát trẻ lập tức đi theo, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Vậy là ta hiểu lầm rồi, nhưng mà sư phụ, sau này Đường tiểu thư sẽ là thần tượng của ta.”
Viên cảnh sát hình sự già, “......”
Đường Thư Hạ sau khi ra khỏi cục cảnh sát thì mặt cứ đen sì suốt, Hứa Du Cảnh ở bên cạnh còn tưởng rằng nàng là vì tên sắc lang vừa rồi, nên len lén đưa tay qua định nắm. Đường Thư Hạ liếc nhìn, rồi chủ động nắm lấy, mười ngón đan chặt, nắm tay người đi, hai người từ từ đi ra khỏi cục cảnh sát. Hứa Du Cảnh nghĩ lại sự do dự trong khoảnh khắc vừa rồi của chính mình, nếu như không phải người bên cạnh này quyết đoán đạp cửa, hậu quả thật khó lường. Về phần làm thế nào Đường Thư Hạ nghe được tiếng động rất nhỏ trong phòng kia, lại làm sao khống chế được một người đàn ông trưởng thành nặng gần 200 cân khiến đối phương không thể phản kháng, mãi cho đến khi cảnh sát tới mới buông tay, Hứa Du Cảnh cảm thấy những điều đó đều không quan trọng bằng việc, quan trọng là hôm nay các nàng đã tình cờ cứu được một cô gái từ tay tên Sắc Lang, lòng nàng tràn đầy kích động, “Đường Đường, ngươi là thần tượng của ta.”
Ngay khoảnh khắc đánh tên Sắc Lang vừa rồi, nàng cảm thấy Đường Thư Hạ như đang tắm mình dưới ánh mặt trời, cả người đều tỏa ra ánh hào quang, chói mắt, khiến không ai có thể rời mắt đi được. Đường Thư Hạ nhìn vị hôn thê của mình một cách khó hiểu, “Không phải vẫn luôn là vậy sao?”
Hứa Du Cảnh nhớ tới cái danh xưng fan hâm mộ chuyên biệt của mình, còn có con dấu không biết đã đóng lên từ lúc nào, nàng cười, đáy mắt tràn đầy yêu thương, “Đúng vậy, vẫn luôn là thế.” Nàng thật may mắn biết bao, có thể nhận được tình yêu của người này. Chương 88: Hủy
Xảy ra chuyện thế này, ai cũng không còn tâm trạng tiếp tục đi dạo chơi nữa, Hứa Du Cảnh dứt khoát đưa nàng đến nhà máy bỏ hoang ở cái trấn nhỏ kia. Trước kia nhà máy chỉ bẩn thỉu dơ dáy, hiện tại là một mớ hỗn độn. Đường Thư Hạ, “Bọn họ trả lại nhà máy này cho ngươi rồi sao?”
Hứa Du Cảnh sờ thử cái ghế, phía trên còn đóng một lớp bụi dày, “Bọn họ dường như không tìm được đơn thuốc kia mà ngươi nói, lúc trả lại còn cố ý dặn dò ta, bảo ta nếu như tìm được, hy vọng có thể giao cho bọn họ.”
Đường Thư Hạ, “Chậc.” Hứa Tinh Thành vẫn rất biết cách giấu đồ nha. Đường Thư Hạ kéo lấy bàn tay vừa sờ bụi của Hứa Du Cảnh, thậm chí còn nhéo nhéo một cái, kẻo người này cứ cậy mãi, cậy đến tróc cả da tay, “Dù sao chúng ta cũng không có việc gì làm, hay là chúng ta thử đoán xem rốt cuộc Hứa Tinh Thành giấu đồ vật ở nơi nào.”
Hứa Du Cảnh vừa định mở miệng, “Ta nghĩ hắn sẽ ——”
Đường Thư Hạ thở dài một tiếng, “Muốn đánh cược không?”
Hứa Du Cảnh giật mình, “A?” Hứa Du Cảnh không thích cờ bạc, theo mọi nghĩa. Lúc còn đi học, rất nhiều bạn học của nàng cũng thích đánh bài, chơi bài lá, mạt chược hoặc là trực tiếp đến sòng bạc, đủ các loại hình thức, nàng cũng biết sơ qua một chút, sau đó không còn hứng thú nữa. Về sau, các bạn học cũng không thích rủ nàng chơi cùng, bởi vì chơi với nàng thì chắc chắn sẽ thua, dần dà, liền không còn ai chơi cùng nàng nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận