Sau Khi Trọng Sinh Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn
Chương 6
Sau khi chơi đủ các trò đến mệt, nàng lại chạy ra ban công nhìn bầu trời dày đặc sao, nàng ngẩng đầu phát hiện mặt trăng trên đỉnh đầu vẫn tròn như vậy, giống hệt mặt trăng nàng từng thấy trước kia, không khỏi cảm thấy cô tịch ập đến. Thế giới xa lạ này, hoàn cảnh lạ lẫm, thậm chí tất cả mọi thứ đều xa lạ...
Rầm rầm —— Một trận tiếng động binh binh bang bang từ sát vách truyền đến.
Đường Thư Hạ nhìn ban công cách đó không xa, lập tức lòng ngứa ngáy khó nhịn, nàng cẩn thận quan sát bốn phía, xác định không có camera giám sát, lập tức nhanh nhẹn leo qua.
Bên trong phòng cách vách, Hứa Du Cảnh mắt lạnh nhìn giá sách đổ sụp cùng một mảnh hỗn độn trên đất, còn tờ tài liệu mà nàng vẫn luôn muốn tìm thì nhẹ nhàng rơi vào khe hẹp của cửa sổ đang mở, nhìn tờ giấy bị gió thổi nhấc lên một góc, nàng cố gắng vươn người tới, nhưng không với được. Nàng ảo não đập vào đôi chân không chút phản ứng nào của mình, cuối cùng hai tay dùng sức chống đỡ trọng lượng cơ thể, lấy cùi chỏ chống vào bệ cửa sổ, cố vươn người, hơn nửa thân mình nhoài ra ngoài cửa sổ.
Đường Thư Hạ nhìn thấy chính là cảnh này, trong trí nhớ của nàng, tình huống này gọi chung là tự sát.
Mặc dù nàng cảm thấy rơi xuống từ nơi cao như lầu ba, nhiều nhất cũng chỉ là bị chút nội thương, nhưng người ở thế giới này đều rất yếu đuối.
“Này.”
Hứa Du Cảnh toàn bộ tâm trí đều đặt trên tờ tài liệu cách đó mấy chục cm, chợt nghe tiếng này bên tai, giật mình trượt tay, cả người lộn nhào ra khỏi cửa sổ.
Đường Thư Hạ, “!!!”
Chương 4: Tự sát
Lúc Hứa Du Cảnh rơi xuống lầu, nhìn thấy trên ban công nhà mình có thêm một người.
Một nữ nhân trên đầu quấn mấy lớp băng gạc.
Đường Thư Hạ thấy người rơi xuống, phản ứng đầu tiên là bay ra ngoài, định vững vàng đỡ lấy người thì mới phát hiện bên trong trống rỗng, nội lực nàng tu luyện nhiều năm...... cũng không theo nàng đến thế giới này. Nàng không thể không thay đổi sách lược, giữa đường thuận tay giật một sợi dây leo dưới mái hiên, nhanh chóng quấn quanh eo mình, lúc ngang qua lầu hai, một mũi chân dùng sức móc lấy lan can trên ban công lầu hai, ngăn đà rơi xuống, nàng một tay túm chặt cổ tay mảnh khảnh của đối phương, “Nắm chặt.”
Hứa Du Cảnh lập tức nắm chặt cổ tay đối phương, vì dùng sức quá mạnh mà để lại một vệt máu rõ ràng trên làn da trắng nõn kia.
Hai người dừng lại giữa không trung trong giây lát, Đường Thư Hạ mới giật mình nhận ra cơ thể này dường như không dễ dùng như vậy, ngay cả việc kéo một người, nàng cũng cảm thấy tốn sức, nàng co hai chân lên, phần eo phát lực, cắn răng một cái, quăng người trở về ban công lầu hai, nàng đang định quay lại lầu hai thì.
Răng rắc —— Lan can lầu hai không chịu nổi trọng lượng, gãy thành hai đoạn, Đường Thư Hạ hai chân đã mất đi điểm tựa, lao thẳng xuống đất trong tư thế treo ngược.
Hứa Du Cảnh đang thở hổn hển, nếu nói vừa rồi nàng còn sợ hãi, thì khi trông thấy cảnh này, tim nàng đột nhiên hẫng đi một nhịp, nàng căng thẳng hô lên, “Này.”
Đúng lúc nàng dùng cùi chỏ phát lực để di chuyển mình đến mép ban công, một bóng đen từ dưới đột ngột lao lên, khiến nàng không thể không ngửa ra sau, Đường Thư Hạ chống một gối xuống, nửa ngồi đối mặt với Hứa Du Cảnh.
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, nỗi hoảng sợ trong mắt Hứa Du Cảnh còn chưa tan đi, Đường Thư Hạ thoáng thấy rõ đôi chân bị kéo lê sau lưng đối phương, vừa rồi nàng đã cảm thấy tư thế người này nhoài người trên cửa sổ có chút kỳ quái, thì ra là vậy.
Đường Thư Hạ liếc nhìn rồi rất nhanh thu tầm mắt lại, nàng thản nhiên bỏ qua sợi dây leo vừa cứu mạng mình, phủi tay không chút để ý, “Muốn chết rất đơn giản, ta có cách tốt hơn, ngươi cần không?”
Gân xanh trên trán Hứa Du Cảnh giật giật, lạnh lùng nói, “Không cần.”
Đường Thư Hạ tỏ ra hơi tiếc nuối, “Kiểu chết của ta không máu me như nhảy lầu tự sát, mà lại đơn giản, sẽ khiến người khác nghĩ ngươi chỉ đang ngủ thôi, ngươi thật sự không cần?”
Hứa Du Cảnh hít sâu một hơi, “Ngươi rốt cuộc là ai, chạy vào nhà ta làm gì?”
Nghe vậy, Đường Thư Hạ vui vẻ tiến lại gần đối phương, nhìn tới nhìn lui, phát hiện ánh mắt đối phương nhìn mình tràn ngập cảnh giác và mờ mịt, nàng kinh ngạc, “Ngươi vậy mà không biết ta.” sau đó Đường Thư Hạ thì thầm, “Tạ Kim Chi còn nói ta bây giờ đã đến mức đi đâu cũng bị người ta nhận ra, xem ra lời nàng ấy nói hoàn toàn là nói quá.”
Hứa Du Cảnh cảm thấy tình cảnh của mình thật phiền phức, người trước mắt này xem ra tinh thần không bình thường, nàng vô thức sờ túi, lúc này mới phát hiện điện thoại không có ở bên người, nàng nhíu mày, đành phải thuận theo chủ đề của Đường Thư Hạ mà nói tiếp, “Ta nên biết ngươi sao?”
Đường Thư Hạ, “Tùy ngươi.”
Nói xong, nàng chắp hai tay sau lưng, quang minh chính đại đi dạo khắp lầu hai lầu ba nhà người ta, phát hiện so với phòng của mình, người này rất biết hưởng thụ cuộc sống, trong phòng bày đầy những vật nhỏ ấm áp, ngay cả trên gạch men cũng trải thảm thoải mái, đợi nàng đi dạo đến lầu ba thì phát hiện cả phòng toàn sách vở lộn xộn, cùng chiếc xe lăn bên cửa sổ.
Chưa bao giờ Hứa Du Cảnh căm hận đôi chân của mình như lúc này, nàng dựa lưng vào góc ban công, nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu từ từ di chuyển vào trong phòng, ở đầu giường phòng ngủ lầu hai có một cái chuông báo động, ban đầu lắp đặt là vì sợ nàng gặp chuyện ngoài ý muốn, bây giờ e là thật sự phát huy tác dụng rồi.
“Này, ngươi đi đi.” Hứa Du Cảnh ngẩng đầu lên, xe lăn của mình đang ở gần trong gang tấc.
Đường Thư Hạ lắc lắc tay, bên tai là tiếng chuông điện thoại từ sát vách, tay nàng hơi dừng lại, “Ta đi.”
Nói xong nàng bước nhanh qua Hứa Du Cảnh, lúc Hứa Du Cảnh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đối phương nhẹ nhàng nhảy lên ban công nhà mình, một giây sau biến mất khỏi tầm mắt.
“”
***
Đường Thư Hạ rất nhanh quên đi khúc nhạc dạo ngắn về cuộc giao lưu hữu hảo với hàng xóm sát vách, có lẽ là vì quá tò mò đối với những sự vật xa lạ, đêm đó nàng không ngủ, đem TV, điện thoại, máy sấy tóc và các loại đồ điện kiểu mới khác ra nghiên cứu từng cái, cuối cùng còn thức đêm để Tạ Kim Chi đặt hàng một lô thiết bị y tế đắt đỏ cùng những sách y dược bán chạy nhất trên thị trường hiện nay, còn có đủ thứ thuốc Đông y lộn xộn, có loại thậm chí còn chưa từng nghe tên, Tạ Kim Chi trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê thậm chí còn hỏi trong điện thoại xem nàng mua để làm gì.
Đường Thư Hạ cười không nói, “Giữ bí mật.”
Cùng lúc đó, trên mạng có người đăng ảnh Đường Thư Hạ xuất viện, đám anti-fan trước đó vì nàng bị thương nằm viện mà tạm im hơi lặng tiếng, nay nghe tin lập tức hành động, lời lẽ sắc bén, thậm chí còn hơn chứ không kém so với trước.
Sau một đêm dậy sóng, hôm sau Tạ Kim Chi lại bị lãnh đạo công ty "hỏi thăm" một lần nữa, nàng ngồi trên ghế sa lon cầm điện thoại di động xem xét chiều hướng dư luận, tình thế đang dần trở nên bất thường, nàng càng xem càng cảm thấy không ổn.
Lời nhắn nhỏ: nếu như cảm thấy 52 thư khố không tồi, nhớ kỹ lưu địa chỉ Internet https://www.52shuku.vip/ hoặc đề cử cho bạn bè nha ~ xin nhờ rồi (>.<) cổng truyền tống: bảng xếp hạng | sách hay đề cử | cổ xuyên kim ngành giải trí ngọt sủng văn ngỗng qua ta ngấn
Rầm rầm —— Một trận tiếng động binh binh bang bang từ sát vách truyền đến.
Đường Thư Hạ nhìn ban công cách đó không xa, lập tức lòng ngứa ngáy khó nhịn, nàng cẩn thận quan sát bốn phía, xác định không có camera giám sát, lập tức nhanh nhẹn leo qua.
Bên trong phòng cách vách, Hứa Du Cảnh mắt lạnh nhìn giá sách đổ sụp cùng một mảnh hỗn độn trên đất, còn tờ tài liệu mà nàng vẫn luôn muốn tìm thì nhẹ nhàng rơi vào khe hẹp của cửa sổ đang mở, nhìn tờ giấy bị gió thổi nhấc lên một góc, nàng cố gắng vươn người tới, nhưng không với được. Nàng ảo não đập vào đôi chân không chút phản ứng nào của mình, cuối cùng hai tay dùng sức chống đỡ trọng lượng cơ thể, lấy cùi chỏ chống vào bệ cửa sổ, cố vươn người, hơn nửa thân mình nhoài ra ngoài cửa sổ.
Đường Thư Hạ nhìn thấy chính là cảnh này, trong trí nhớ của nàng, tình huống này gọi chung là tự sát.
Mặc dù nàng cảm thấy rơi xuống từ nơi cao như lầu ba, nhiều nhất cũng chỉ là bị chút nội thương, nhưng người ở thế giới này đều rất yếu đuối.
“Này.”
Hứa Du Cảnh toàn bộ tâm trí đều đặt trên tờ tài liệu cách đó mấy chục cm, chợt nghe tiếng này bên tai, giật mình trượt tay, cả người lộn nhào ra khỏi cửa sổ.
Đường Thư Hạ, “!!!”
Chương 4: Tự sát
Lúc Hứa Du Cảnh rơi xuống lầu, nhìn thấy trên ban công nhà mình có thêm một người.
Một nữ nhân trên đầu quấn mấy lớp băng gạc.
Đường Thư Hạ thấy người rơi xuống, phản ứng đầu tiên là bay ra ngoài, định vững vàng đỡ lấy người thì mới phát hiện bên trong trống rỗng, nội lực nàng tu luyện nhiều năm...... cũng không theo nàng đến thế giới này. Nàng không thể không thay đổi sách lược, giữa đường thuận tay giật một sợi dây leo dưới mái hiên, nhanh chóng quấn quanh eo mình, lúc ngang qua lầu hai, một mũi chân dùng sức móc lấy lan can trên ban công lầu hai, ngăn đà rơi xuống, nàng một tay túm chặt cổ tay mảnh khảnh của đối phương, “Nắm chặt.”
Hứa Du Cảnh lập tức nắm chặt cổ tay đối phương, vì dùng sức quá mạnh mà để lại một vệt máu rõ ràng trên làn da trắng nõn kia.
Hai người dừng lại giữa không trung trong giây lát, Đường Thư Hạ mới giật mình nhận ra cơ thể này dường như không dễ dùng như vậy, ngay cả việc kéo một người, nàng cũng cảm thấy tốn sức, nàng co hai chân lên, phần eo phát lực, cắn răng một cái, quăng người trở về ban công lầu hai, nàng đang định quay lại lầu hai thì.
Răng rắc —— Lan can lầu hai không chịu nổi trọng lượng, gãy thành hai đoạn, Đường Thư Hạ hai chân đã mất đi điểm tựa, lao thẳng xuống đất trong tư thế treo ngược.
Hứa Du Cảnh đang thở hổn hển, nếu nói vừa rồi nàng còn sợ hãi, thì khi trông thấy cảnh này, tim nàng đột nhiên hẫng đi một nhịp, nàng căng thẳng hô lên, “Này.”
Đúng lúc nàng dùng cùi chỏ phát lực để di chuyển mình đến mép ban công, một bóng đen từ dưới đột ngột lao lên, khiến nàng không thể không ngửa ra sau, Đường Thư Hạ chống một gối xuống, nửa ngồi đối mặt với Hứa Du Cảnh.
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, nỗi hoảng sợ trong mắt Hứa Du Cảnh còn chưa tan đi, Đường Thư Hạ thoáng thấy rõ đôi chân bị kéo lê sau lưng đối phương, vừa rồi nàng đã cảm thấy tư thế người này nhoài người trên cửa sổ có chút kỳ quái, thì ra là vậy.
Đường Thư Hạ liếc nhìn rồi rất nhanh thu tầm mắt lại, nàng thản nhiên bỏ qua sợi dây leo vừa cứu mạng mình, phủi tay không chút để ý, “Muốn chết rất đơn giản, ta có cách tốt hơn, ngươi cần không?”
Gân xanh trên trán Hứa Du Cảnh giật giật, lạnh lùng nói, “Không cần.”
Đường Thư Hạ tỏ ra hơi tiếc nuối, “Kiểu chết của ta không máu me như nhảy lầu tự sát, mà lại đơn giản, sẽ khiến người khác nghĩ ngươi chỉ đang ngủ thôi, ngươi thật sự không cần?”
Hứa Du Cảnh hít sâu một hơi, “Ngươi rốt cuộc là ai, chạy vào nhà ta làm gì?”
Nghe vậy, Đường Thư Hạ vui vẻ tiến lại gần đối phương, nhìn tới nhìn lui, phát hiện ánh mắt đối phương nhìn mình tràn ngập cảnh giác và mờ mịt, nàng kinh ngạc, “Ngươi vậy mà không biết ta.” sau đó Đường Thư Hạ thì thầm, “Tạ Kim Chi còn nói ta bây giờ đã đến mức đi đâu cũng bị người ta nhận ra, xem ra lời nàng ấy nói hoàn toàn là nói quá.”
Hứa Du Cảnh cảm thấy tình cảnh của mình thật phiền phức, người trước mắt này xem ra tinh thần không bình thường, nàng vô thức sờ túi, lúc này mới phát hiện điện thoại không có ở bên người, nàng nhíu mày, đành phải thuận theo chủ đề của Đường Thư Hạ mà nói tiếp, “Ta nên biết ngươi sao?”
Đường Thư Hạ, “Tùy ngươi.”
Nói xong, nàng chắp hai tay sau lưng, quang minh chính đại đi dạo khắp lầu hai lầu ba nhà người ta, phát hiện so với phòng của mình, người này rất biết hưởng thụ cuộc sống, trong phòng bày đầy những vật nhỏ ấm áp, ngay cả trên gạch men cũng trải thảm thoải mái, đợi nàng đi dạo đến lầu ba thì phát hiện cả phòng toàn sách vở lộn xộn, cùng chiếc xe lăn bên cửa sổ.
Chưa bao giờ Hứa Du Cảnh căm hận đôi chân của mình như lúc này, nàng dựa lưng vào góc ban công, nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu từ từ di chuyển vào trong phòng, ở đầu giường phòng ngủ lầu hai có một cái chuông báo động, ban đầu lắp đặt là vì sợ nàng gặp chuyện ngoài ý muốn, bây giờ e là thật sự phát huy tác dụng rồi.
“Này, ngươi đi đi.” Hứa Du Cảnh ngẩng đầu lên, xe lăn của mình đang ở gần trong gang tấc.
Đường Thư Hạ lắc lắc tay, bên tai là tiếng chuông điện thoại từ sát vách, tay nàng hơi dừng lại, “Ta đi.”
Nói xong nàng bước nhanh qua Hứa Du Cảnh, lúc Hứa Du Cảnh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đối phương nhẹ nhàng nhảy lên ban công nhà mình, một giây sau biến mất khỏi tầm mắt.
“”
***
Đường Thư Hạ rất nhanh quên đi khúc nhạc dạo ngắn về cuộc giao lưu hữu hảo với hàng xóm sát vách, có lẽ là vì quá tò mò đối với những sự vật xa lạ, đêm đó nàng không ngủ, đem TV, điện thoại, máy sấy tóc và các loại đồ điện kiểu mới khác ra nghiên cứu từng cái, cuối cùng còn thức đêm để Tạ Kim Chi đặt hàng một lô thiết bị y tế đắt đỏ cùng những sách y dược bán chạy nhất trên thị trường hiện nay, còn có đủ thứ thuốc Đông y lộn xộn, có loại thậm chí còn chưa từng nghe tên, Tạ Kim Chi trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê thậm chí còn hỏi trong điện thoại xem nàng mua để làm gì.
Đường Thư Hạ cười không nói, “Giữ bí mật.”
Cùng lúc đó, trên mạng có người đăng ảnh Đường Thư Hạ xuất viện, đám anti-fan trước đó vì nàng bị thương nằm viện mà tạm im hơi lặng tiếng, nay nghe tin lập tức hành động, lời lẽ sắc bén, thậm chí còn hơn chứ không kém so với trước.
Sau một đêm dậy sóng, hôm sau Tạ Kim Chi lại bị lãnh đạo công ty "hỏi thăm" một lần nữa, nàng ngồi trên ghế sa lon cầm điện thoại di động xem xét chiều hướng dư luận, tình thế đang dần trở nên bất thường, nàng càng xem càng cảm thấy không ổn.
Lời nhắn nhỏ: nếu như cảm thấy 52 thư khố không tồi, nhớ kỹ lưu địa chỉ Internet https://www.52shuku.vip/ hoặc đề cử cho bạn bè nha ~ xin nhờ rồi (>.<) cổng truyền tống: bảng xếp hạng | sách hay đề cử | cổ xuyên kim ngành giải trí ngọt sủng văn ngỗng qua ta ngấn
Bạn cần đăng nhập để bình luận