Sau Khi Trọng Sinh Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 227

Đầu óc Đường Thư Hạ tràn ngập nội dung buổi dạy học của Hứa lão sư, nàng sẽ không vì đối phương làm nũng mà từ bỏ, nàng thờ ơ nói: “Hứa Du Cảnh, bất kể là ai phạm lỗi, đều phải nhận trừng phạt.”
Hứa Du Cảnh chớp mắt, “Biết rồi, nhưng Đường Đường, trừng phạt không phải có nhiều kiểu sao, đổi kiểu khác được không?”
Đường Thư Hạ khẽ lườm nàng, “Hứa Du Cảnh, ngươi đang cò kè mặc cả với ta đấy à?”
Hứa Du Cảnh không muốn tự mình dạy học, nếu như dạy học trong xe giống lần trước thì nàng ngược lại rất vui lòng, nhưng rõ ràng là lần này Đường Thư Hạ chỉ muốn làm người đứng xem, chứ không phải người mẫu của nàng. Vừa nghĩ đến việc phải dạy học kiểu đó ngay trước mặt Đường Thư Hạ, cả người nàng xấu hổ không chịu nổi. Những lần học trước đây cũng không khó chịu như hôm nay, kim đồng hồ tích tắc tích tắc trôi về phía trước, dường như có trôi đi, lại dường như chỉ nhích được vài bước, nàng thậm chí cảm thấy thời gian như ngưng đọng lại. Hứa Du Cảnh nhẹ nhàng dùng ngón chân cọ cọ vào đùi Đường Thư Hạ, cố gắng xin vị ‘quan tòa’ Đường đây một lần ‘hoãn thi hành án’, “Đường Đường, đổi kiểu khác đi mà, không được sao?”
Đường Thư Hạ suýt chút nữa bị giọng nói mềm mại thủ thỉ của nàng dụ hoặc, người này quá biết làm nũng. Nhưng nghĩ tới những cái kia giám sát trên lầu, nàng lập tức dùng ‘mẹ tâm như sắt’ từ chối ‘yêu tinh nũng nịu’ này. Không thể quá dung túng được, thỉnh thoảng phải để người này nhớ lâu một chút mới xong. “Không được, hôm nay chỉ có một kiểu trừng phạt thôi. Hứa lão sư, ngươi chuẩn bị xong chưa vậy, học sinh của ngươi đợi lâu lắm rồi đấy.”
Hứa Du Cảnh suýt thì nghẹn lời, “Học, học sinh.”
Đường Thư Hạ nở nụ cười xấu xa, “Dạy học một kèm một.” Nàng bỗng nghĩ ra điều gì, đi chân trần đến bên tủ quần áo, bắt đầu lục lọi, làm loạn tung cả tủ đồ ngăn nắp của Hứa Du Cảnh lên. Thấy hết bộ quần áo này đến bộ khác bị nàng vứt xuống đất, Hứa Du Cảnh tò mò ló cái đầu nhỏ ra, “Đường Đường, ngươi muốn tìm gì thế, ta tìm giúp ngươi nha.”
Đường Thư Hạ lờ đi sự ân cần của đối phương, rất nhanh đã tìm được bộ đồ nàng muốn: bộ vest nhỏ mà Hứa Du Cảnh mặc vào ngày đầu đi làm, trông rất ra dáng tinh anh. Bất quá nàng chỉ lấy chiếc áo khoác nhỏ, còn chiếc quần dài kia thì không hợp yêu cầu của nàng. Thật ra Hứa Du Cảnh mặc chiếc áo khoác này cũng rất hợp với một thân phận khác: vị giáo sư du học sinh ưu tú nào đó. Đường Thư Hạ tiện tay lấy luôn cặp kính dùng khi ngồi máy tính của Hứa Du Cảnh tới. Hứa Du Cảnh không bị cận, nhưng thỉnh thoảng cũng đeo, lúc đó lại mang một phong vị khác. Dù sao kiểu Hứa Du Cảnh nào nàng cũng đặc biệt yêu thích. Đường Thư Hạ nóng lòng ném chiếc áo khoác lên đầu Hứa Du Cảnh, “Mau thử xem nào.”
Hứa Du Cảnh: “!!!” Nhìn vẻ mặt mong chờ của đối phương, Hứa Du Cảnh khó khăn nuốt nước bọt, “Đường Đường, sao lại lấy bộ đồ này?” Nàng sắp không dám nhìn thẳng vào nó nữa rồi, dù sao lần trước hai người ‘Hồ Cảo’ là giữa ban ngày, bộ đồ này tại chỗ đã nhàu nhĩ không ra hình dạng, nàng thậm chí đã nghĩ sẽ cất nó cả đời, không bao giờ mặc lại nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận