Sau Khi Trọng Sinh Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 320

Hứa Du Cảnh đoán ba người kia bị dọa phát sợ, nàng nhẹ nhàng giật ống tay áo Đường Thư Hạ, “Đường Đường.”
Đường Thư Hạ đột nhiên thở dài một tiếng. Hứa Du Cảnh chỉ thấy người vốn đang mặt mày hớn hở, sắc mặt đột nhiên trở nên có chút kỳ quái. Đường Thư Hạ nghiêng tai lắng nghe, nghe thấy căn phòng này truyền đến tiếng đập đông đông, còn có tiếng ngô ngô của nữ hài, ngoài ra, nàng còn nghe thấy tiếng thở dốc, “Hình như có người.”
Hứa Du Cảnh nghĩ thầm, trong nhà ma, nơi càng âm u thì càng có những âm thanh kỳ quái, chúng cũng là dùng để hù dọa du khách. Đường Thư Hạ đẩy cửa, phát hiện căn phòng này hình như bị khóa từ bên trong, phía trên dường như còn treo tấm biển cấm vào. Hứa Du Cảnh đã nhìn thấy Đường Thư Hạ trực tiếp tung một cước đạp cửa, Hứa Du Cảnh lập tức bịt miệng lại, “Đường Đường.”
Tất cả âm thanh vừa rồi đều biến mất. Đường Thư Hạ trực tiếp mở tung tủ quần áo, một bóng người lao về phía nàng. Nghĩ đến Hứa Du Cảnh đang đứng phía sau, Đường Thư Hạ không lùi lại, trực tiếp dùng hai tay ấn xuống vai người kia, dùng sức ấn mạnh một cái, người kia bị Đường Thư Hạ đè nằm xuống đất. Người kia trợn tròn mắt. Có lẽ hắn không ngờ sức lực của một người đàn ông lại thua trước một người phụ nữ, đến mức hắn nằm sấp trên mặt đất, có khoảnh khắc hoài nghi nhân sinh. Hứa Du Cảnh lại thấy rất rõ ràng, không nhịn được hít vào một hơi. Đường Thư Hạ đã nhìn thấy nữ hài trong tủ quần áo bị kẻ kia lột gần sạch quần áo, đang mặt đầy nước mắt ôm lấy mình. Nàng áo rách quần manh, thậm chí quần cũng bị kéo xuống hơn nửa. Đường Thư Hạ nhìn chằm chằm gương mặt kia, dường như là du khách vừa xếp hàng sau các nàng, “Ngươi ——”
Nữ hài kia run lẩy bẩy, giọng nói run rẩy, “Hắn, hắn muốn mạnh.”
Đường Thư Hạ ném chiếc áo bào trắng đang mặc trên người cho nữ hài, hiếm khi lộ ra vẻ tàn nhẫn, “Hứa Du Cảnh, gọi điện thoại.”
Người trên đất nghe thấy muốn gọi điện thoại, lập tức định bò dậy, sau đó liền gặp phải sự nghiền ép không chút lưu tình của Đường Thư Hạ. Loại cặn bã này, nàng giết không đến trăm cũng phải mấy chục tên, đáng tiếc không thể giết chết hắn, cho nên loại người này lưu lại trên thế giới này thì có ích gì. Nàng mỉm cười, mũi chân hơi dùng sức, “Cô nương, đừng sợ, ngươi còn đứng dậy được không?”
Cô nương kia run rẩy bò ra, thử mấy lần, cuối cùng Đường Thư Hạ vươn tay đỡ nàng một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận