Sau Khi Trọng Sinh Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 2

Ba chữ Đường Thư Hạ càng giống như bị đóng đinh trên cột sỉ nhục, bất kỳ người nào đi ngang qua đều có thể tùy ý phỉ nhổ nàng. Mà người trong cuộc từ sau khi xảy ra chuyện vẫn chưa từng đáp lại, điều này khiến đám dân mạng đang mắng chửi kịch liệt tức giận bất bình, lao vào tìm kiếm `hắc liệu` trong quá khứ của Đường Thư Hạ, và thế là, chuyện Đường Thư Hạ xuất hiện tại một nơi nào đó lập tức bị kẻ có ý đồ tung lên mạng.
“Tiểu Tam ở đây này, mau đến xem.” “Ở chỗ này.” “Nhanh lên, đừng để nàng chạy.”
Một đám người tràn vào tòa nhà mua sắm Quân Lâm Đại Hạ, một người trong đó vì chạy quá vội vàng, còn đụng phải một nữ nhân ngồi trên xe lăn. Người trẻ tuổi đứng sau đẩy xe lăn bị đụng lùi lại một bước, hắn cẩn thận quan sát phản ứng của người trên xe lăn, "Đi đường không có mắt à, không nhìn thấy có người sao?"
Người kia đang bận chụp lại gương mặt xấu xí của Đường Thư Hạ khi làm Tiểu Tam, vì cú va chạm này mà ngược lại bị tụt lại sau nhiều người, sợ rằng tài liệu trực tiếp cứ thế mà không có, hắn không nhịn được liếc mắt nhìn nữ nhân trên xe lăn. Ngũ quan của nữ nhân này rất đẹp, thậm chí có thể nói là khiến người ta kinh diễm, chỉ là biểu cảm rất lãnh đạm, hai chân lại bị què. Hắn không nhịn được làu bàu, "Ta cũng không phải cố ý đụng phải, ai bảo các ngươi không đi lối đi dành cho người tàn tật, thế này ai mà thấy được."
Người trẻ tuổi vừa nghe, lập tức xù lông lên, "Con mẹ nó ngươi có biết nói tiếng người không, tiểu thư của chúng ta chỉ là ——"
Nữ nhân trên xe lăn lại ngay cả biểu cảm cũng không thay đổi, thậm chí không ngẩng đầu nhìn người đã bất cẩn đụng vào mình, "Tiểu Trương, đi thôi."
Người trẻ tuổi tên Tiểu Trương hung hăng lườm người kia một cái, lúc này mới đẩy xe lăn đi về phía một cánh cửa khác.
Người kia vội vàng nắm chặt máy ảnh trong tay, chạy về phía nơi đám đông đang tụ tập. Không có gì ngạc nhiên, nơi có Đường Thư Hạ đã bị vây kín ba vòng trong ba vòng ngoài. Hắn phải nhón chân lên mới có thể trông thấy vẻ mặt bối rối luống cuống của Đường Thư Hạ, bên cạnh nàng cũng có những người khác, đúng là cơ hội tốt.
“Bộp.” “Oa a.”
Trong đám đông không biết là ai đã ném một quả cà chua chín vào mặt Đường Thư Hạ, nước cà chua bắn tung tóe khắp mặt mũi nàng, trên quần áo cũng dính nhớp nháp (`sền sệt`). Sau đó nàng lại bị người ta đẩy mạnh từ phía sau lưng, mất thăng bằng, ngã ngồi phịch xuống đất, trông vô cùng thảm hại (`chật vật`). Trong đám đông vang lên một trận hoan hô, nữ nhân vừa ném đồ vật kia dường như được mọi người cổ vũ, lại cầm lên một quả cà chua nữa, “Ngươi cái đồ không biết xấu hổ hạ lưu, đồ tiện nhân (`tiện hóa`) cướp chồng người khác, mọi người mau ném chết nó đi, đây chính là kết cục (`hạ tràng`) của kẻ làm Tiểu Tam.”
Thật sự có người cầm điện thoại di động lên quay chụp Đường Thư Hạ đang thê thảm (`chật vật`), đủ mọi góc độ, cuối cùng thậm chí còn chưa cam lòng, lại mở cả phát sóng trực tiếp.
“Các ngươi đang làm gì!” “Bảo an đâu?”
Tạ Kim Chi, người vẫn luôn chú ý động thái trên mạng, vội vàng chạy tới đã nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta sôi máu (`giận sôi`) trước mắt này, nàng không nhịn được lớn tiếng quát lên, cuối cùng vẫn có chút tác dụng. Đợi đến khi nhân viên bảo an chạy đến giữ gìn trật tự, Đường Thư Hạ đã trông như một người bê bết màu đỏ.
Nữ nhân ném đồ lung tung kia lúc bị bảo an kéo đi vẫn chưa từ bỏ ý định, tiện tay túm lấy đồ vật trong túi ném tới. Vừa ném ra, mới phát hiện thứ đồ chơi này có trọng lượng khác hẳn với cà chua lúc trước.
Sau khi Tạ Kim Chi nhìn rõ vật kia, suýt chút nữa thì không thở nổi (`một hơi kém chút không có đi lên`), "Thư Hạ!"
Đường Thư Hạ đang cúi đầu ngồi dưới đất, lúc phát giác có thứ gì đó bay về phía mình, đầu nàng hơi nghiêng sang một bên, tay trái nhanh như chớp đã bắt được viên gạch có hình thù kỳ quái kia. Nó rất nhẹ, vừa dùng lực, vật giống viên gạch đó đã nứt ra một khe, lớp vỏ ngoài (`xác ngoài`) càng không chịu nổi lực ép, vỡ làm đôi. Dưới đôi lông mày xinh đẹp thanh mảnh (`hình khinh bạc`) của nàng, đáy mắt tràn đầy vẻ khinh thường nhìn về phía kẻ đánh lén, “Ngươi học được thủ đoạn của đám hạng giá áo túi cơm kia từ khi nào thế, toàn làm mấy chuyện lén lút sau lưng ——”
Khi nhìn rõ những bức tường sáng rực đủ màu, kiến trúc nội bộ hình xoắn ốc, thang cuốn tự động lên xuống, cùng đám người ăn mặc kỳ quái (`mặc người kỳ kỳ quái quái`) đứng cách đó hơn ba mét bốn phía, còn có những thứ đồ vật người kia cầm trong tay, đáy mắt Đường Thư Hạ thoáng qua một tia mê mang. Khoảnh khắc trước đó, ma giáo hữu sứ của nàng là Khương Nham đã bất ngờ (`xuất kỳ bất ý`) đâm một đao vào sau tim (`hậu tâm`) nàng từ phía sau, dùng chính con dao găm Thủ Trát mà nàng tặng hắn đâm xuyên qua trái tim nàng. Theo lý thuyết, cho dù thần y Thư Sông có ở bên cạnh, e rằng cũng khó mà diệu thủ hồi xuân.
Huống chi, trước đó nàng còn trúng phải Bảy Ngày Đỏ.
Trọng thương lại thêm trúng độc, có lẽ đã không sống được bao lâu nữa.
Đường Thư Hạ cúi đầu nhìn mình, quả thật khắp người đầy máu me. Nhưng nàng khẽ động chóp mũi, Ồ, mùi máu này có chút kỳ lạ, không hề có mùi tanh, trong không khí thậm chí còn thoang thoảng mùi chua ngọt.
“Thư Hạ, ngươi có thể tự mình đứng lên được không?” “......”
Đường Thư Hạ chẳng thèm liếc mắt, ném cái ám khí chẳng đáng kể kia xuống đất, dọa đám người đang vây quanh nàng phải nhao nhao lùi lại hai bước. Nàng nhìn về phía nữ nhân vừa gọi tên mình, cùng mái tóc ngắn đến mang tai của đối phương, kiểu tóc này quá kỳ dị. Nàng có một bụng nghi vấn, ví như người kia là ai, nơi quái lạ (`địa phương kỳ quái`) này rốt cuộc là đâu, còn nữa, tại sao đám người này lại nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ quái (`kỳ kỳ quái quái ánh mắt`), khi đối diện với ánh mắt của nàng còn tỏ ra né tránh, cái thái độ vừa như làm chuyện sai trái lại vừa lẽ thẳng khí hùng kia, giống hệt (`một cái đức hạnh`) đám người tự xưng là danh môn chính phái nhưng từng kẻ lại ra vẻ đạo mạo.
Nhìn qua cũng không phải hạng tốt đẹp gì.
Trong đầu nàng có rất nhiều nghi hoặc, nhưng nàng cố nén sự tò mò (`hiếu kỳ`), lựa chọn khôn ngoan là không nói một lời.
Nàng tưởng rằng mình đang “trọng thương”, kết quả lúc đứng dậy lại suýt chút nữa trẹo chân. Nàng cúi đầu nhìn xuống, phát hiện dưới chân là một đôi giày kỳ quái, gót giày rất nhọn, chống đỡ bằng một cái que (`cây gậy`) nhỏ dài. Cú loạng choạng vừa rồi hoàn toàn là do quán tính (`thân thể quán tính`), may mà (`dứt khoát`) nàng đã đứng vững. Nhưng đồng thời nàng cũng xác định cơ thể mình không sao, ngược lại là đầu, rất nặng, kèm theo đó là cơn đau như muốn nứt ra, như bị người ta dùng rìu bổ đôi đầu. Nàng không nhịn được đưa tay lên trán nhíu mày, "Ưm."
“Sao thế? Ngươi chờ một chút, ta đưa ngươi đến bệnh viện trước đã.” Tạ Kim Chi vội vàng lấy điện thoại di động ra.
Đường Thư Hạ chỉ cảm thấy bên tai ong ong ong vang lên, như có rất nhiều âm thanh đang tranh nhau chen vào. Trong đầu, một đoạn ký ức không thuộc về nàng trào dâng (`sôi nổi mà lên`). Để nghe rõ người bên cạnh đang nói gì, nàng cố gắng nhìn khẩu hình của đối phương, kết quả mắt tối sầm lại, cả người cứ thế ngã gục xuống.
“Thư Hạ.”
Chương 2: Âm mưu (`dự mưu`)
“Được thôi, nếu ngươi nhất định phải lăn lộn trong cái vòng này, thì đừng ảo tưởng (`vọng tưởng`) sẽ nhận được sự ủng hộ (`du trì`) từ gia đình. Đến lúc xảy ra chuyện gì, Đường gia tuyệt đối sẽ không thừa nhận ngươi.”
Lời nhắn nhỏ (`Nhỏ dán sĩ`): Nếu cảm thấy 52 thư khố không tệ, nhớ lưu lại địa chỉ Internet https://www.52shuku.vip/ hoặc giới thiệu cho bạn bè (`bằng hữu`) nha ~ Xin nhờ rồi (>.<) Cổng dịch chuyển (`cổng truyền tống`): Bảng xếp hạng | Sách hay đề cử | Cổ xuyên kim, ngành giải trí, ngọt sủng văn | ngỗng qua ta ngấn
Bạn cần đăng nhập để bình luận