Sau Khi Trọng Sinh Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 347

Hứa Du Cảnh lắc đầu. Đường Thư Hạ lấy một túi bạc đổ rầm rầm lên bàn, sau đó chống cằm bắt đầu đếm từng đồng một. Mấy ngày nay nàng cũng mới phát hiện ra bản chất ham tiền của Hứa Du Cảnh, mỗi lần đếm bạc, mặt mày Hứa Du Cảnh lại hớn hở ra mặt, hôm nay vậy mà không muốn đếm, thật không bình thường nha. Nàng vô thức xem bạc như cục đá, đẩy qua đẩy lại trên bàn, suy nghĩ cũng đã bay xa. Chẳng lẽ là vì Hứa Du Cảnh thấy nàng vào sòng bạc, cho nên không vui? Đường Thư Hạ nghĩ vậy, tâm trạng đột nhiên trở nên tốt một cách kỳ lạ, thậm chí có chút vui vẻ, “Hay là lúc ta không có ở đây, có người khi dễ ngươi?” Hứa Du Cảnh lại lắc đầu. Đường Thư Hạ nghĩ thầm, vậy chính là vì chuyện nàng đến sòng bạc rồi. Hứa Du Cảnh nhìn mấy chục lượng bạc đột nhiên xuất hiện trên bàn, thần sắc hoảng hốt, “Hôm nay ta đi dạo, lúc đến cửa sòng bạc thì gặp một người bị ném ra. Lão bản sòng bạc nói nếu hắn còn không trả được tiền, sẽ đem thê tử và nữ nhi của hắn bán vào Khẽ Ngữ Lâu.” Đường Thư Hạ trừng mắt. Hứa Du Cảnh đột nhiên ghé sát lại gần nàng, thấp giọng hỏi, “Ngươi quen thuộc đô thành như vậy, chắc chắn biết Khẽ Ngữ Lâu là nơi nào chứ?” Đường Thư Hạ: “......” Khẽ Ngữ Lâu là thanh lâu lớn nhất đô thành, kỹ nghệ của các cô nương bên trong thuộc hàng tuyệt đỉnh. Trước đây nàng cũng từng trà trộn vào đó uống hoa tửu, rất nhiều cô nương ngoài mãi nghệ còn bán thân. Loại chuyện này ở đây chẳng có gì lạ, một số người nghèo sống không nổi sẽ bán nữ nhi vào đó, chính nàng cũng từng bị bán. Không biết nên nói nàng vận khí tốt hay không may, nàng ở trong đó hơn một năm, làm nha hoàn hầu hạ vị đầu bài, sau đó rất nhanh đã thoát ly khổ hải, không giống những tỷ tỷ kia, cả đời mắc kẹt ở đó, không thể thoát ra, chỉ đành nhận mệnh. Đường Thư Hạ thoáng hoảng hốt, nhưng đó đã là chuyện của mười mấy năm trước. Đối mặt với vẻ mặt vừa ngây thơ vừa tò mò của Hứa Du Cảnh, Đường Thư Hạ chậc lưỡi nói: “Không giấu gì ngươi, thật ra ta đã lâu lắm rồi không đến đô thành, cái tên tao nhã như vậy, tám phần là một tiệm bán sách.” Lúc đi dạo, Hứa Du Cảnh đã nhìn thấy Khẽ Ngữ Lâu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận