Sau Khi Trọng Sinh Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 318

Đường Thư Hạ nếm xong một miếng, nói: “Vị hương thảo, sô cô la còn có khoai tím, ngươi có muốn nếm thử một miếng không?” Ly kem trong tay Hứa Du Cảnh là vị dâu tây, việt quất và Cappuccino, nàng đã quen với việc đối phương mỗi lần nếm xong đồ ăn ngon đều chia sẻ với mình, “Được.” Đường Thư Hạ nhìn xung quanh một lát, nhanh như chớp hôn lên môi Hứa Du Cảnh một cái, “Ngọt không?” Hứa Du Cảnh sững sờ một giây, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên. Đường Thư Hạ nghi ngờ, “Sao thế, không nếm được à, vậy ta làm lại lần nữa.” Hứa Du Cảnh vội vàng che mặt đang kề sát lại, nàng nhìn quanh bốn phía, phát hiện có mấy ánh mắt đang nhìn về phía các nàng, “Nếm, nếm được rồi.” Cái chạm nhẹ vừa rồi, đơn giản là nhẹ hơn tất cả những nụ hôn trước đây, giống như sự rung động do cánh bướm đập nhẹ, chỉ như vậy thôi, nhưng trong lòng Hứa Du Cảnh lại có một tia ngọt ngào, như nếm phải mứt quả. Môi Đường Thư Hạ thật lạnh, trong mùa hè nóng bức này mang đến cho nàng trải nghiệm thoải mái. Hứa Du Cảnh không nhịn được khẽ liếm lên chỗ vừa bị hôn, ngoài cảm giác lành lạnh từng chút một, còn có vị ngọt đặc trưng của hương thảo, rất thanh, rất thơm, cũng rất ngọt. Đường Thư Hạ vội nhìn chằm chằm ly kem ba màu trong tay Hứa Du Cảnh, “Hứa Du Cảnh, ta cũng muốn nếm thử vị của ngươi.” Hứa Du Cảnh sao lại không hiểu cái ám chỉ nho nhỏ này, thấy đối phương cứ nhìn mình chằm chằm, ánh mắt đó như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy, nàng chợt thấy tê cả da đầu, đưa ly kem trong tay về phía trước, “Vậy ngươi nếm đi.” Đường Thư Hạ không nhúc nhích, hơi bĩu môi, “Nhanh lên.” Hứa Du Cảnh suýt nữa bật cười, bị hành động đáng yêu kia của đối phương chọc cười, “Đường Đường, bây giờ đang ở bên ngoài đó.” Người ở thị trấn nhỏ có lẽ có quan niệm thoáng hơn về tình yêu đồng giới, nhưng các nàng bây giờ đang ở khu vui chơi náo nhiệt nhất nội thành. Đường Thư Hạ chẳng hề để tâm nói, “Có sao đâu.” Tim Hứa Du Cảnh như bị một mũi tên bắn trúng, mũi tên đó gọi là 'Khâu Bì Đặc chi tiễn', nàng bị thái độ thản nhiên không sợ hãi này của đối phương làm cho thấy đáng yêu vô cùng, thế là dắt người kia đến sau một hòn non bộ, tay Hứa Du Cảnh hơi run xúc một thìa kem nhỏ, nếm một miếng nhỏ. Kem lạnh thật, vừa vào miệng đã tan ra. Đường Thư Hạ thấy nàng lề mề, không nhịn được thúc giục, “Nhanh lên nào.” Tim Hứa Du Cảnh run lên, không biết là vì tiếng ồn ào huyên náo xung quanh, hay là vì ánh mắt nóng rực kia của người này. Rõ ràng kem trong miệng mát lạnh như vậy, mà toàn thân nàng lại như muốn bốc cháy, đúng là 'băng hỏa lưỡng trọng thiên'. “Đường Đường, ngươi đừng vội.” Đường Thư Hạ dùng mũi chân khều khều mũi giày nàng, “Hứa Du Cảnh, ta nghiêm túc nghi ngờ ngươi đang dùng 'kế hoãn binh', bình thường có thấy ngươi ——” Hứa Du Cảnh sợ nàng lại nói ra điều gì kỳ quái, lập tức chặn miệng người kia lại. Mắt Đường Thư Hạ hơi mở to. Hứa Du Cảnh cảm nhận rõ ràng có gì đó mềm mại lướt qua đầu lưỡi mình, thậm chí còn cuốn lấy một chút. Nàng lập tức buông ra, lùi lại một bước nhỏ, “Làm gì có 'kế hoãn binh' nào, ngươi đừng nói bậy.” Chẳng qua là cảm thấy quá kích thích mà thôi. Đường Thư Hạ khẽ liếm môi, “Ngọt thật.” Đường Thư Hạ cảm thấy vừa rồi chưa nếm kỹ, thế là lại tiến gần Hứa Du Cảnh thêm một bước, “Kem trong tay ngươi ngon hơn của ta, ta nếm thêm chút nữa được không?” Trong mắt Hứa Du Cảnh ánh lên ý cười, bước nhỏ về phía trước, “Vậy thì, Đường Đường lần này ngươi phải nếm cho kỹ nhé.” Bốn mắt nhìn nhau, không khí mập mờ lan tỏa giữa hai người. “Lão Đường, khéo thật đấy.” “...” Phía trên hòn non bộ là cầu thang, không biết Trì Đông Linh làm thế nào mà thấy được các nàng, còn ló đầu ra chào hỏi, sau đó liền bị Ninh Nhã Quân kéo lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận