Sau Khi Trọng Sinh Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn
Chương 45
Đường Thư Hạ lúc này vẫn còn ở trong đồn cảnh sát, không còn là nguyên đơn, mà xuất hiện với thân phận người bị hại. Thịnh Cao Dương đã tìm đoàn luật sư, “Yên tâm, cậu sẽ không để nàng ung dung ngoài vòng pháp luật.”
Đường Thư Hạ không có ý tốt dội gáo nước lạnh vào hắn, gần đây nàng có nghiên cứu qua các vụ án tư pháp, những án lệ tương tự như của nàng thì nàng đã xem không ít, loại hình phạt phải tùy thuộc vào thương thế của nàng. Nhưng việc nguyên chủ đã chết, nàng không có cách nào tiết lộ cho bất kỳ ai, chỉ có thể trách thể chất của thân thể này quá tốt.
Xúi giục người khác phạm tội, hậu quả có khả năng liên đới với người thi hành, nhìn kết quả của Phương Hiểu Xuân là biết, cho dù có liên đới, Dư Huệ Mỹ cũng không ngồi tù được bao lâu. Ba năm, năm năm, hay là mười năm.
Đây đều không phải là kết quả nàng muốn, nàng trừng mắt nhìn, “Phụ thân đến.”
Đường Minh Thành gần như đã rõ ràng vụ án của Đường Thư Hạ, hắn há miệng, một lúc lâu mới hỏi, “Chuyện này là Dư di của ngươi làm không đúng, ngươi định làm gì?”
Đường Thư Hạ hỏi lại, “Phụ thân hy vọng ta làm thế nào?”
Đường Minh Thành tự nhiên là không hy vọng sự việc bị làm lớn chuyện, hiện tại công ty đang ở thời điểm then chốt, nếu như chuyện con gái mình và vợ mình kiện tụng nhau một khi bị phanh phui ra, chưa đến một ngày, cổ phiếu công ty sẽ điên cuồng lao dốc, hắn sẽ bị ban giám đốc chất vấn, công ty cũng sẽ rơi vào cục diện tiến thoái lưỡng nan. Hắn giật giật mép, “Dư di của ngươi là bị mỡ heo làm cho mê muội tâm trí, ta, ta hy vọng ngươi xem xét tình nghĩa nàng đã chiếu cố nhiều năm như vậy mà tha thứ cho nàng một lần.”
Thịnh Cao Dương nghe vậy nhíu chặt mày, “Đường Minh Thành, lúc Hạ Hạ bị đánh ngươi ở đâu, bây giờ ngươi thế mà còn có mặt mũi không cho nàng truy cứu, ngươi làm phụ thân như vậy sao?”
Nói xong, Thịnh Cao Dương trực tiếp đấm cho hắn một quyền, Đường Minh Thành ngã ngồi trên mặt đất, cả người bị đánh đến ngây người.
Đường Thư Hạ khẽ nhướng mày, “Cậu, đừng làm bẩn tay mình.”
Thịnh Cao Dương vốn còn muốn đấm thêm hai quyền, cảnh sát bên cạnh lập tức lên tiếng cảnh cáo, hắn lại mừng rỡ như điên, “Hạ Hạ ngươi vừa gọi ta là gì?”
Đường Thư Hạ thản nhiên, “Ngươi không phải cậu sao?”
Thịnh Cao Dương cười không khép được miệng, “Phải, ta là cậu, Hạ Hạ cuối cùng cũng gọi ta là cậu rồi.”
Đường Thư Hạ, “Ừm.” Nàng tuy không hiểu vì sao Thịnh Cao Dương lại vui như vậy, nhưng có một người quan tâm mình, dường như cũng không tệ, “Đừng vội đánh hắn, chờ một chút.”
Thịnh Cao Dương, “Chờ cái gì?”
Đường Thư Hạ, “Chờ kết quả.”
Hiệu suất làm việc trong đồn cảnh sát rất cao, thẩm vấn trong đêm, cuối cùng cũng hỏi ra được chút chuyện, nhưng điều khiến bọn họ dở khóc dở cười là, sự việc lại không hề liên quan đến chuyện in tiền giả. Người kia chính là một phỏng chế công, tay nghề không tệ, về phần bản in tiền mặt tìm được trong phòng làm việc của hắn cũng chỉ là mô hình công cụ, làm ra để trưng bày cho người khác xem, tiền mặt là tiền thật, hoàn toàn không cấu thành tội làm tiền giả. Bị giáo huấn một trận là không tránh khỏi.
Người thực sự có vấn đề là Dư Huệ Mỹ, cho dù trong tình huống có đủ cả nhân chứng vật chứng, nàng vẫn con vịt chết mạnh miệng không chịu khai ra lý do mình xuất hiện tại nhà cũ nơi có người treo cổ. Cuối cùng vẫn là người phỏng chế công khai hết chuyện của nàng ra, “Nàng trông có vẻ rất có tiền, nhưng những thứ nàng bảo ta làm giả đều là hàng nhái, mà lại còn rất gấp, bắt ta phải rút ngắn thời gian nửa năm xuống còn một tuần, nàng thật sự quá kỳ quái, không phải là định dùng những vật này của ta để ra ngoài lừa gạt chứ?”
Cảnh sát cũng không ngốc, chuyện Dư Huệ Mỹ xúi giục người khác phạm tội đã là ván đã đóng thuyền, lại thêm thái độ ấp úng, thế là họ lấy những tấm hình kia ra tra một chút, vấn đề liền lộ ra. Trong ảnh có rất nhiều món đồ có số hiệu, hơn nữa còn từng có ghi chép tại một số buổi đấu giá, những vật này đều thuộc về một người – Thịnh Mộ Tuyết.
Thế là rất nhanh, bọn họ gọi cả Đường Thư Hạ, Thịnh Cao Dương và Đường Minh Thành cùng vào, “Những vật này các ngươi có thấy quen mắt không?”
Thịnh Cao Dương xem xét tấm hình, không nhịn được nhíu mày, những thứ này toàn bộ là vật phẩm trên danh sách đồ cưới, “Đây đều là đồ của tỷ ta, sao vậy?”
Cảnh sát nói ra nghi ngờ cho ba người có mặt nghe, trừ Đường Thư Hạ, hai người còn lại đều vô cùng kích động.
Đường Minh Thành đỏ mặt tía tai, “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Đồ đạc vẫn còn nguyên trong tủ bảo hiểm, nàng chắc chắn là muốn giữ những thứ này làm kỷ niệm.”
Thịnh Cao Dương cười lạnh, “Kỷ niệm, kỷ niệm đồ của tỷ ta?” Hắn từ lúc lấy được chiếc nhẫn đế vương lục trong túi xách Dư Huệ Mỹ đã biết có vấn đề, “Chỉ sợ không phải kỷ niệm, mà là nàng tham lam những thứ tỷ ta để lại cho Thư Hạ kia kìa, đồ vật rốt cuộc còn ở đó hay không, cứ trực tiếp cho người đi kiểm tra chẳng phải sẽ biết sao!”
Đường Minh Thành nhớ lại dáng vẻ nói năng mập mờ gần đây của Dư Huệ Mỹ, mỗi lần hỏi đến những món đồ kia của Thịnh Mộ Tuyết, đối phương luôn nói không chi tiết, tay hắn run run móc điện thoại cả buổi, mồ hôi trán ngày càng nhiều, dưới cái nhìn trừng trừng của Thịnh Cao Dương, hắn lại có cảm giác không ngóc đầu lên được, ngay cả lưng cũng cong xuống, “Để ta gặp nàng một chút, ta tự mình hỏi nàng, nhất định sẽ cho ngươi một lời công đạo.”
Thịnh Cao Dương, “Không cần ngươi cho ta lời công đạo, hiện tại, gọi điện thoại hỏi, ta muốn biết đồ của tỷ ta còn ở đó hay không!”
Đường Minh Thành dưới sự bức bách của hắn, không thể không một lần nữa đối mặt vấn đề này, “Được.”
Một cuộc điện thoại trôi qua, trợ lý đi suốt đêm đến mở két sắt, tiện tay chụp một tấm hình gửi vào điện thoại di động của Đường Minh Thành. Cả một tủ châu báu kim cương năm đó của Thịnh Mộ Tuyết, giờ chỉ còn lại vài món vật phẩm.
Thịnh Cao Dương nhìn thấy mấy món vật phẩm lẻ tẻ trong tấm ảnh, tức giận đến bật cười, “Tốt, thật sự là quá tốt, tỷ ta giao Hạ Hạ cho ngươi chăm sóc, kết quả ngươi chăm sóc như vậy đấy, cưới về một kẻ trộm, không chỉ trộm đồ cưới tỷ ta để lại cho Hạ Hạ, còn dung túng nàng dùng tiền thuê hung xúi giục người khác làm hại Hạ Hạ.”
“Đường Minh Thành, ngươi muốn chơi đúng không, Thịnh gia chúng ta phụng bồi tới cùng.”
Đường Minh Thành khí huyết cuồn cuộn, một ngụm máu tươi trực tiếp phun ra!
***
**Chương 26: Cáo biệt**
Dư Huệ Mỹ ngồi trên chiếc ghế băng lãnh, lại giống như ngồi trên thớt, thanh đao trên đỉnh đầu treo lơ lửng, chực rơi xuống mà không rơi, khiến toàn bộ thần kinh nàng căng cứng đến cực điểm. Nàng cắn móng tay của mình, cả một đêm, bộ móng tay sáng lấp lánh mới làm gần đây đã bị nàng cắn đến tan tác tả tơi.
Nàng không hiểu, sao lại trùng hợp như vậy, ở cái nơi quỷ quái này lại có thể gặp phải Thịnh Cao Dương. Lại trùng hợp đến thế, nữ nhân Phương Hiểu Xuân kia thế mà vẫn còn ở trong đồn cảnh sát.
***
*Lời nhắn nhỏ: nếu như cảm thấy 52 thư khố không sai, nhớ kỹ cất giữ địa chỉ Internet https://www.52shuku.vip/ hoặc đề cử cho bằng hữu a ~ xin nhờ rồi (>.<) cổng truyền tống: bảng xếp hạng đơn | sách hay đề cử | cổ xuyên kim ngành giải trí ngọt sủng văn ngỗng qua ta ngấn*
Đường Thư Hạ không có ý tốt dội gáo nước lạnh vào hắn, gần đây nàng có nghiên cứu qua các vụ án tư pháp, những án lệ tương tự như của nàng thì nàng đã xem không ít, loại hình phạt phải tùy thuộc vào thương thế của nàng. Nhưng việc nguyên chủ đã chết, nàng không có cách nào tiết lộ cho bất kỳ ai, chỉ có thể trách thể chất của thân thể này quá tốt.
Xúi giục người khác phạm tội, hậu quả có khả năng liên đới với người thi hành, nhìn kết quả của Phương Hiểu Xuân là biết, cho dù có liên đới, Dư Huệ Mỹ cũng không ngồi tù được bao lâu. Ba năm, năm năm, hay là mười năm.
Đây đều không phải là kết quả nàng muốn, nàng trừng mắt nhìn, “Phụ thân đến.”
Đường Minh Thành gần như đã rõ ràng vụ án của Đường Thư Hạ, hắn há miệng, một lúc lâu mới hỏi, “Chuyện này là Dư di của ngươi làm không đúng, ngươi định làm gì?”
Đường Thư Hạ hỏi lại, “Phụ thân hy vọng ta làm thế nào?”
Đường Minh Thành tự nhiên là không hy vọng sự việc bị làm lớn chuyện, hiện tại công ty đang ở thời điểm then chốt, nếu như chuyện con gái mình và vợ mình kiện tụng nhau một khi bị phanh phui ra, chưa đến một ngày, cổ phiếu công ty sẽ điên cuồng lao dốc, hắn sẽ bị ban giám đốc chất vấn, công ty cũng sẽ rơi vào cục diện tiến thoái lưỡng nan. Hắn giật giật mép, “Dư di của ngươi là bị mỡ heo làm cho mê muội tâm trí, ta, ta hy vọng ngươi xem xét tình nghĩa nàng đã chiếu cố nhiều năm như vậy mà tha thứ cho nàng một lần.”
Thịnh Cao Dương nghe vậy nhíu chặt mày, “Đường Minh Thành, lúc Hạ Hạ bị đánh ngươi ở đâu, bây giờ ngươi thế mà còn có mặt mũi không cho nàng truy cứu, ngươi làm phụ thân như vậy sao?”
Nói xong, Thịnh Cao Dương trực tiếp đấm cho hắn một quyền, Đường Minh Thành ngã ngồi trên mặt đất, cả người bị đánh đến ngây người.
Đường Thư Hạ khẽ nhướng mày, “Cậu, đừng làm bẩn tay mình.”
Thịnh Cao Dương vốn còn muốn đấm thêm hai quyền, cảnh sát bên cạnh lập tức lên tiếng cảnh cáo, hắn lại mừng rỡ như điên, “Hạ Hạ ngươi vừa gọi ta là gì?”
Đường Thư Hạ thản nhiên, “Ngươi không phải cậu sao?”
Thịnh Cao Dương cười không khép được miệng, “Phải, ta là cậu, Hạ Hạ cuối cùng cũng gọi ta là cậu rồi.”
Đường Thư Hạ, “Ừm.” Nàng tuy không hiểu vì sao Thịnh Cao Dương lại vui như vậy, nhưng có một người quan tâm mình, dường như cũng không tệ, “Đừng vội đánh hắn, chờ một chút.”
Thịnh Cao Dương, “Chờ cái gì?”
Đường Thư Hạ, “Chờ kết quả.”
Hiệu suất làm việc trong đồn cảnh sát rất cao, thẩm vấn trong đêm, cuối cùng cũng hỏi ra được chút chuyện, nhưng điều khiến bọn họ dở khóc dở cười là, sự việc lại không hề liên quan đến chuyện in tiền giả. Người kia chính là một phỏng chế công, tay nghề không tệ, về phần bản in tiền mặt tìm được trong phòng làm việc của hắn cũng chỉ là mô hình công cụ, làm ra để trưng bày cho người khác xem, tiền mặt là tiền thật, hoàn toàn không cấu thành tội làm tiền giả. Bị giáo huấn một trận là không tránh khỏi.
Người thực sự có vấn đề là Dư Huệ Mỹ, cho dù trong tình huống có đủ cả nhân chứng vật chứng, nàng vẫn con vịt chết mạnh miệng không chịu khai ra lý do mình xuất hiện tại nhà cũ nơi có người treo cổ. Cuối cùng vẫn là người phỏng chế công khai hết chuyện của nàng ra, “Nàng trông có vẻ rất có tiền, nhưng những thứ nàng bảo ta làm giả đều là hàng nhái, mà lại còn rất gấp, bắt ta phải rút ngắn thời gian nửa năm xuống còn một tuần, nàng thật sự quá kỳ quái, không phải là định dùng những vật này của ta để ra ngoài lừa gạt chứ?”
Cảnh sát cũng không ngốc, chuyện Dư Huệ Mỹ xúi giục người khác phạm tội đã là ván đã đóng thuyền, lại thêm thái độ ấp úng, thế là họ lấy những tấm hình kia ra tra một chút, vấn đề liền lộ ra. Trong ảnh có rất nhiều món đồ có số hiệu, hơn nữa còn từng có ghi chép tại một số buổi đấu giá, những vật này đều thuộc về một người – Thịnh Mộ Tuyết.
Thế là rất nhanh, bọn họ gọi cả Đường Thư Hạ, Thịnh Cao Dương và Đường Minh Thành cùng vào, “Những vật này các ngươi có thấy quen mắt không?”
Thịnh Cao Dương xem xét tấm hình, không nhịn được nhíu mày, những thứ này toàn bộ là vật phẩm trên danh sách đồ cưới, “Đây đều là đồ của tỷ ta, sao vậy?”
Cảnh sát nói ra nghi ngờ cho ba người có mặt nghe, trừ Đường Thư Hạ, hai người còn lại đều vô cùng kích động.
Đường Minh Thành đỏ mặt tía tai, “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Đồ đạc vẫn còn nguyên trong tủ bảo hiểm, nàng chắc chắn là muốn giữ những thứ này làm kỷ niệm.”
Thịnh Cao Dương cười lạnh, “Kỷ niệm, kỷ niệm đồ của tỷ ta?” Hắn từ lúc lấy được chiếc nhẫn đế vương lục trong túi xách Dư Huệ Mỹ đã biết có vấn đề, “Chỉ sợ không phải kỷ niệm, mà là nàng tham lam những thứ tỷ ta để lại cho Thư Hạ kia kìa, đồ vật rốt cuộc còn ở đó hay không, cứ trực tiếp cho người đi kiểm tra chẳng phải sẽ biết sao!”
Đường Minh Thành nhớ lại dáng vẻ nói năng mập mờ gần đây của Dư Huệ Mỹ, mỗi lần hỏi đến những món đồ kia của Thịnh Mộ Tuyết, đối phương luôn nói không chi tiết, tay hắn run run móc điện thoại cả buổi, mồ hôi trán ngày càng nhiều, dưới cái nhìn trừng trừng của Thịnh Cao Dương, hắn lại có cảm giác không ngóc đầu lên được, ngay cả lưng cũng cong xuống, “Để ta gặp nàng một chút, ta tự mình hỏi nàng, nhất định sẽ cho ngươi một lời công đạo.”
Thịnh Cao Dương, “Không cần ngươi cho ta lời công đạo, hiện tại, gọi điện thoại hỏi, ta muốn biết đồ của tỷ ta còn ở đó hay không!”
Đường Minh Thành dưới sự bức bách của hắn, không thể không một lần nữa đối mặt vấn đề này, “Được.”
Một cuộc điện thoại trôi qua, trợ lý đi suốt đêm đến mở két sắt, tiện tay chụp một tấm hình gửi vào điện thoại di động của Đường Minh Thành. Cả một tủ châu báu kim cương năm đó của Thịnh Mộ Tuyết, giờ chỉ còn lại vài món vật phẩm.
Thịnh Cao Dương nhìn thấy mấy món vật phẩm lẻ tẻ trong tấm ảnh, tức giận đến bật cười, “Tốt, thật sự là quá tốt, tỷ ta giao Hạ Hạ cho ngươi chăm sóc, kết quả ngươi chăm sóc như vậy đấy, cưới về một kẻ trộm, không chỉ trộm đồ cưới tỷ ta để lại cho Hạ Hạ, còn dung túng nàng dùng tiền thuê hung xúi giục người khác làm hại Hạ Hạ.”
“Đường Minh Thành, ngươi muốn chơi đúng không, Thịnh gia chúng ta phụng bồi tới cùng.”
Đường Minh Thành khí huyết cuồn cuộn, một ngụm máu tươi trực tiếp phun ra!
***
**Chương 26: Cáo biệt**
Dư Huệ Mỹ ngồi trên chiếc ghế băng lãnh, lại giống như ngồi trên thớt, thanh đao trên đỉnh đầu treo lơ lửng, chực rơi xuống mà không rơi, khiến toàn bộ thần kinh nàng căng cứng đến cực điểm. Nàng cắn móng tay của mình, cả một đêm, bộ móng tay sáng lấp lánh mới làm gần đây đã bị nàng cắn đến tan tác tả tơi.
Nàng không hiểu, sao lại trùng hợp như vậy, ở cái nơi quỷ quái này lại có thể gặp phải Thịnh Cao Dương. Lại trùng hợp đến thế, nữ nhân Phương Hiểu Xuân kia thế mà vẫn còn ở trong đồn cảnh sát.
***
*Lời nhắn nhỏ: nếu như cảm thấy 52 thư khố không sai, nhớ kỹ cất giữ địa chỉ Internet https://www.52shuku.vip/ hoặc đề cử cho bằng hữu a ~ xin nhờ rồi (>.<) cổng truyền tống: bảng xếp hạng đơn | sách hay đề cử | cổ xuyên kim ngành giải trí ngọt sủng văn ngỗng qua ta ngấn*
Bạn cần đăng nhập để bình luận