Sau Khi Trọng Sinh Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn
Chương 24
Đường Thư Hạ cười, "Đây chính là cái mà ngươi gọi là biết sai à?"
Phương Hiểu Xuân ăn vạ tại chỗ, "Đúng vậy, không thì ta gọi ngươi tới làm gì? Ngươi không thả ta ra ngoài thì ta sẽ không nói cho ngươi đâu."
Đường Thư Hạ đứng dậy, "Đi."
Phương Hiểu Xuân nghe vậy liền gấp, vội vàng đổi giọng, "Không phải không phải, ta muốn về nhà, nhưng đồng chí ở cục cảnh sát nói, ta có thể về hay không phải xem thái độ của ngươi. Nếu ngươi tha thứ cho ta, ta lập tức có thể đi. Ta liền nghĩ, ta chỉ là một người lấy tiền làm việc, coi như không phải ta, cũng sẽ là người khác, có phải không? Ngươi muốn truy cứu, có thể không truy cứu người kia được không? Trong nhà ta em bé còn chờ ta về, ta còn có một lão mẫu bảy mươi tuổi nằm liệt trên giường. Ta chỉ muốn kiếm nhiều tiền một chút. Mấy ngày nay ta ở đây, còn không biết hai người các nàng ở nhà sống thế nào, ta không thể ở lại đây được. Đường tiểu thư, ngươi là người tốt sẽ có hảo báo, buông tha ta đi, kiếp sau ta làm trâu làm ngựa cho ngươi, xin thương xót, van cầu ngươi."
Người tốt? Đường Thư Hạ đã rất lâu không nghe ai nói nàng là người tốt, "Nhưng ta không phải người tốt."
Tạ Kim Chi vội vàng liếc nhìn camera giám sát, "Ha ha ha, Thư Hạ ngươi đừng nói giỡn." Nàng ghé sát vào bên cạnh Đường Thư Hạ, thấp giọng nhắc nhở, "Đây là cục cảnh sát, có một số lời đừng nói lung tung."
Đường Thư Hạ liếc nhìn cách bài trí ở phía xa.
Phương Hiểu Xuân thấy nàng quay người, "Ngươi, ngươi không muốn biết ai muốn hại ngươi sao? Ngươi chỉ cần buông tha ta, ta sẽ đem tất cả những gì ta biết nói cho ngươi, thật đó, ta cam đoan. Nếu không, lỡ như nữ nhân kia lần sau còn dùng tiền muốn nện ngươi, chẳng phải ngươi lại phải vào bệnh viện sao?"
Đường Thư Hạ đá văng bàn tay nàng lần nữa đưa tới, "Cam đoan của ngươi ở chỗ ta đây không đáng một đồng."
Tạ Kim Chi cũng sốt ruột, từ miệng Trình Trạch Vũ biết được có một nữ nhân như thế, nàng liền trông mong hai người kia có thể nói nhiều thêm một chút chuyện xấu liên quan đến nữ nhân đó.
Chuyện xưa thường nói, chỉ có ngàn ngày làm trộm, không có ngàn ngày phòng trộm. Chỉ cần nữ nhân này một ngày chưa bắt được, trái tim nàng liền không yên, lúc nào cũng lo lắng Thư Hạ nhà nàng bị người hại, "Ta khuyên ngươi ăn ngay nói thật, có lẽ xét thấy ngươi thành tâm ăn năn sẽ được xử nhẹ."
Đường Thư Hạ đang bước đi hơi dừng lại, "Không đi thì ngươi cứ ở lại đây với nàng."
Tạ Kim Chi: "..." Không được không được, vinh hạnh này ai muốn thì cứ lấy đi.
Nàng vội vàng đuổi theo, "Ngươi không muốn biết nữ nhân kia là ai sao? Phương Hiểu Xuân sắp nói ra rồi. Nếu nữ nhân này cứ mãi như chuột núp trong bóng tối, đâu phải là chuyện hay."
Đường Thư Hạ: "Ta biết đại khái là ai rồi."
Tạ Kim Chi: "!!!"
Kỳ thật từ miệng Trình Trạch Vũ biết được có một người như thế, Đường Thư Hạ mới phát giác được chuỗi logic của toàn bộ sự kiện nguyên thân bị tiểu tam mới hoàn chỉnh. Nguyên thân là một diễn viên tuyến mười tám hết thời, trong giới này không nóng không lạnh, không đáng để một Ảnh hậu Tam Kim như Mục Doanh Doanh tự mình hạ trận xé nàng, trừ phi có lợi ích cao hơn có thể khiến Mục Doanh Doanh động lòng. Cho nên lúc đó nàng cảm thấy cả sự kiện không thể nói là không quái dị.
Nhưng nữ nhân đứng sau này cũng rất giảo hoạt.
Theo lời Trình Trạch Vũ, nữ nhân này muốn hủy hoại danh dự của nàng, để nàng thân bại danh liệt, thậm chí sẵn lòng đưa ra tài nguyên có thể lay động Mục Doanh Doanh và Trình Trạch Vũ. Mặc dù không rõ đó là loại tài nguyên gì, nhưng có một điểm có thể chứng minh, nữ nhân này rất có tiền.
Theo lời Phương Hiểu Xuân, nữ nhân này dùng tiền là để thu thập nguyên thân, nện nàng một lần một vạn khối. Nếu có một trăm người bị nó mê hoặc, nguyên thân không chết mới là lạ. So sánh hai bên, thủ đoạn của ai độc ác hơn có thể thấy rõ ràng. Nhưng bất luận là nữ nhân nào, hay là cùng một người, các nàng đều không muốn nguyên chủ tốt đẹp hơn.
Trừ quan hệ lợi ích, Đường Thư Hạ không nghĩ ra lý do nào khác.
Tạ Kim Chi chấn kinh, "Ngươi biết? Đã biết tại sao chúng ta còn cố ý chạy tới đây một chuyến? Chúng ta báo cảnh sát trực tiếp, để cảnh sát bắt người đi."
Đáy mắt Đường Thư Hạ lóe lên một tia lãnh ý, "Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy thưởng thức sự giãy dụa trước khi chết của các nàng là một chuyện rất vui sao?"
Tạ Kim Chi bất thình lình rùng mình một cái.
Đường Thư Hạ đột nhiên như phát hiện chuyện gì thú vị, tiến lại gần một bước, "Ngươi sợ ta?"
Tạ Kim Chi không nói rõ được cảm giác này, giống như một người ở chung một thời gian bỗng nhiên tính tình đại biến, trở thành hoàn toàn khác trước đây. Quan trọng nhất là nàng cảm thấy Thư Hạ trước mắt quá không bình thường.
Một giây sau, Tạ Kim Chi liền trấn an chính mình, chắc chắn là đối phương lúc đó đại não bị tổn thương nên mới như vậy. "Không có, ta sao lại sợ ngươi, ta chỉ là lo lắng cho ngươi thôi."
Đường Thư Hạ chợt cảm thấy nhàm chán.
Trên đường trở về, hai người nhìn nhau không nói gì. Tạ Kim Chi liên tục cố gắng tìm chủ đề, nhưng đều không thành công.
Mãi đến khi điện thoại di động của Đường Thư Hạ vang lên hết lần này đến lần khác, nàng mới nhỏ giọng nhắc nhở: "Không nghe máy sao?"
Đường Thư Hạ nhắm mắt nghỉ ngơi, "Người không quan trọng."
Tạ Kim Chi: "À."
Nhưng điện thoại cứ vang mãi, Đường Thư Hạ cảm thấy rất ồn ào. Nàng vừa định tắt điện thoại thì liếc thấy một tin nhắn.
【 Không về nữa thì đóng băng tất cả thẻ của ngươi. 】 Đường Thư Hạ nhìn chằm chằm tin nhắn điện thoại trọn vẹn năm phút. Tạ Kim Chi từ kính chiếu hậu trông thấy nụ cười trên mặt nàng dần dần nở lớn, da đầu không khỏi run lên, "Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?"
Đường Thư Hạ: "Có người không đợi được nữa đã nhảy ra rồi, ngươi nói có phải là chuyện đáng ăn mừng không?"
Tạ Kim Chi: "???"
Đường Thư Hạ cất điện thoại di động vào túi, "Đổi lộ trình, đi đến địa chỉ này."
Tạ Kim Chi suýt khóc, vị tiểu tổ tông này, từ khi tỉnh lại dường như ngay cả quy tắc giao thông cơ bản nhất cũng không rõ. "Ở đây không cho phép đổi lộ trình."
Đường Thư Hạ: "Vừa hay, cứ để các nàng chờ đi."
Tạ Kim Chi nghe ra được điều gì đó từ giọng điệu này của nàng, lái xe càng thêm kinh hồn táng đảm. "Thư Hạ, có thể nói cho ta biết không? Ngươi định đi gặp ai vậy?"
Đường Thư Hạ trầm tư một hồi lâu, "Đường Minh Thành."
Tạ Kim Chi nghi hoặc, cái tên này sao nghe có chút quen tai.
Chương 15: Đính hôn
Đường gia.
Đường Văn Tĩnh ngồi vắt chân trên ghế sa lon, ôm cánh tay Đường Minh Thành nũng nịu, "Ba ba, ba ba, lát nữa tỷ tỷ về người nhất định phải nói nàng ấy một trận. Xảy ra chuyện lớn như vậy, con vốn định an ủi nàng ấy vài câu, không ngờ nàng ấy thế mà trực tiếp cho con vào sổ đen."
Đường Minh Thành: "Cái gì cho vào sổ đen?"
Phương Hiểu Xuân ăn vạ tại chỗ, "Đúng vậy, không thì ta gọi ngươi tới làm gì? Ngươi không thả ta ra ngoài thì ta sẽ không nói cho ngươi đâu."
Đường Thư Hạ đứng dậy, "Đi."
Phương Hiểu Xuân nghe vậy liền gấp, vội vàng đổi giọng, "Không phải không phải, ta muốn về nhà, nhưng đồng chí ở cục cảnh sát nói, ta có thể về hay không phải xem thái độ của ngươi. Nếu ngươi tha thứ cho ta, ta lập tức có thể đi. Ta liền nghĩ, ta chỉ là một người lấy tiền làm việc, coi như không phải ta, cũng sẽ là người khác, có phải không? Ngươi muốn truy cứu, có thể không truy cứu người kia được không? Trong nhà ta em bé còn chờ ta về, ta còn có một lão mẫu bảy mươi tuổi nằm liệt trên giường. Ta chỉ muốn kiếm nhiều tiền một chút. Mấy ngày nay ta ở đây, còn không biết hai người các nàng ở nhà sống thế nào, ta không thể ở lại đây được. Đường tiểu thư, ngươi là người tốt sẽ có hảo báo, buông tha ta đi, kiếp sau ta làm trâu làm ngựa cho ngươi, xin thương xót, van cầu ngươi."
Người tốt? Đường Thư Hạ đã rất lâu không nghe ai nói nàng là người tốt, "Nhưng ta không phải người tốt."
Tạ Kim Chi vội vàng liếc nhìn camera giám sát, "Ha ha ha, Thư Hạ ngươi đừng nói giỡn." Nàng ghé sát vào bên cạnh Đường Thư Hạ, thấp giọng nhắc nhở, "Đây là cục cảnh sát, có một số lời đừng nói lung tung."
Đường Thư Hạ liếc nhìn cách bài trí ở phía xa.
Phương Hiểu Xuân thấy nàng quay người, "Ngươi, ngươi không muốn biết ai muốn hại ngươi sao? Ngươi chỉ cần buông tha ta, ta sẽ đem tất cả những gì ta biết nói cho ngươi, thật đó, ta cam đoan. Nếu không, lỡ như nữ nhân kia lần sau còn dùng tiền muốn nện ngươi, chẳng phải ngươi lại phải vào bệnh viện sao?"
Đường Thư Hạ đá văng bàn tay nàng lần nữa đưa tới, "Cam đoan của ngươi ở chỗ ta đây không đáng một đồng."
Tạ Kim Chi cũng sốt ruột, từ miệng Trình Trạch Vũ biết được có một nữ nhân như thế, nàng liền trông mong hai người kia có thể nói nhiều thêm một chút chuyện xấu liên quan đến nữ nhân đó.
Chuyện xưa thường nói, chỉ có ngàn ngày làm trộm, không có ngàn ngày phòng trộm. Chỉ cần nữ nhân này một ngày chưa bắt được, trái tim nàng liền không yên, lúc nào cũng lo lắng Thư Hạ nhà nàng bị người hại, "Ta khuyên ngươi ăn ngay nói thật, có lẽ xét thấy ngươi thành tâm ăn năn sẽ được xử nhẹ."
Đường Thư Hạ đang bước đi hơi dừng lại, "Không đi thì ngươi cứ ở lại đây với nàng."
Tạ Kim Chi: "..." Không được không được, vinh hạnh này ai muốn thì cứ lấy đi.
Nàng vội vàng đuổi theo, "Ngươi không muốn biết nữ nhân kia là ai sao? Phương Hiểu Xuân sắp nói ra rồi. Nếu nữ nhân này cứ mãi như chuột núp trong bóng tối, đâu phải là chuyện hay."
Đường Thư Hạ: "Ta biết đại khái là ai rồi."
Tạ Kim Chi: "!!!"
Kỳ thật từ miệng Trình Trạch Vũ biết được có một người như thế, Đường Thư Hạ mới phát giác được chuỗi logic của toàn bộ sự kiện nguyên thân bị tiểu tam mới hoàn chỉnh. Nguyên thân là một diễn viên tuyến mười tám hết thời, trong giới này không nóng không lạnh, không đáng để một Ảnh hậu Tam Kim như Mục Doanh Doanh tự mình hạ trận xé nàng, trừ phi có lợi ích cao hơn có thể khiến Mục Doanh Doanh động lòng. Cho nên lúc đó nàng cảm thấy cả sự kiện không thể nói là không quái dị.
Nhưng nữ nhân đứng sau này cũng rất giảo hoạt.
Theo lời Trình Trạch Vũ, nữ nhân này muốn hủy hoại danh dự của nàng, để nàng thân bại danh liệt, thậm chí sẵn lòng đưa ra tài nguyên có thể lay động Mục Doanh Doanh và Trình Trạch Vũ. Mặc dù không rõ đó là loại tài nguyên gì, nhưng có một điểm có thể chứng minh, nữ nhân này rất có tiền.
Theo lời Phương Hiểu Xuân, nữ nhân này dùng tiền là để thu thập nguyên thân, nện nàng một lần một vạn khối. Nếu có một trăm người bị nó mê hoặc, nguyên thân không chết mới là lạ. So sánh hai bên, thủ đoạn của ai độc ác hơn có thể thấy rõ ràng. Nhưng bất luận là nữ nhân nào, hay là cùng một người, các nàng đều không muốn nguyên chủ tốt đẹp hơn.
Trừ quan hệ lợi ích, Đường Thư Hạ không nghĩ ra lý do nào khác.
Tạ Kim Chi chấn kinh, "Ngươi biết? Đã biết tại sao chúng ta còn cố ý chạy tới đây một chuyến? Chúng ta báo cảnh sát trực tiếp, để cảnh sát bắt người đi."
Đáy mắt Đường Thư Hạ lóe lên một tia lãnh ý, "Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy thưởng thức sự giãy dụa trước khi chết của các nàng là một chuyện rất vui sao?"
Tạ Kim Chi bất thình lình rùng mình một cái.
Đường Thư Hạ đột nhiên như phát hiện chuyện gì thú vị, tiến lại gần một bước, "Ngươi sợ ta?"
Tạ Kim Chi không nói rõ được cảm giác này, giống như một người ở chung một thời gian bỗng nhiên tính tình đại biến, trở thành hoàn toàn khác trước đây. Quan trọng nhất là nàng cảm thấy Thư Hạ trước mắt quá không bình thường.
Một giây sau, Tạ Kim Chi liền trấn an chính mình, chắc chắn là đối phương lúc đó đại não bị tổn thương nên mới như vậy. "Không có, ta sao lại sợ ngươi, ta chỉ là lo lắng cho ngươi thôi."
Đường Thư Hạ chợt cảm thấy nhàm chán.
Trên đường trở về, hai người nhìn nhau không nói gì. Tạ Kim Chi liên tục cố gắng tìm chủ đề, nhưng đều không thành công.
Mãi đến khi điện thoại di động của Đường Thư Hạ vang lên hết lần này đến lần khác, nàng mới nhỏ giọng nhắc nhở: "Không nghe máy sao?"
Đường Thư Hạ nhắm mắt nghỉ ngơi, "Người không quan trọng."
Tạ Kim Chi: "À."
Nhưng điện thoại cứ vang mãi, Đường Thư Hạ cảm thấy rất ồn ào. Nàng vừa định tắt điện thoại thì liếc thấy một tin nhắn.
【 Không về nữa thì đóng băng tất cả thẻ của ngươi. 】 Đường Thư Hạ nhìn chằm chằm tin nhắn điện thoại trọn vẹn năm phút. Tạ Kim Chi từ kính chiếu hậu trông thấy nụ cười trên mặt nàng dần dần nở lớn, da đầu không khỏi run lên, "Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?"
Đường Thư Hạ: "Có người không đợi được nữa đã nhảy ra rồi, ngươi nói có phải là chuyện đáng ăn mừng không?"
Tạ Kim Chi: "???"
Đường Thư Hạ cất điện thoại di động vào túi, "Đổi lộ trình, đi đến địa chỉ này."
Tạ Kim Chi suýt khóc, vị tiểu tổ tông này, từ khi tỉnh lại dường như ngay cả quy tắc giao thông cơ bản nhất cũng không rõ. "Ở đây không cho phép đổi lộ trình."
Đường Thư Hạ: "Vừa hay, cứ để các nàng chờ đi."
Tạ Kim Chi nghe ra được điều gì đó từ giọng điệu này của nàng, lái xe càng thêm kinh hồn táng đảm. "Thư Hạ, có thể nói cho ta biết không? Ngươi định đi gặp ai vậy?"
Đường Thư Hạ trầm tư một hồi lâu, "Đường Minh Thành."
Tạ Kim Chi nghi hoặc, cái tên này sao nghe có chút quen tai.
Chương 15: Đính hôn
Đường gia.
Đường Văn Tĩnh ngồi vắt chân trên ghế sa lon, ôm cánh tay Đường Minh Thành nũng nịu, "Ba ba, ba ba, lát nữa tỷ tỷ về người nhất định phải nói nàng ấy một trận. Xảy ra chuyện lớn như vậy, con vốn định an ủi nàng ấy vài câu, không ngờ nàng ấy thế mà trực tiếp cho con vào sổ đen."
Đường Minh Thành: "Cái gì cho vào sổ đen?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận