Sau Khi Trọng Sinh Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 19

Đường Thư Hạ đáp: "Chẳng lẽ không phải? Hay ngươi muốn ta dùng hai chân đi qua?"
Tạ Kim Chi cảm thấy chủ ý này thật sự là tuyệt vời, nhưng vừa đối mặt với ánh mắt tràn ngập lạnh lẽo của Đường Thư Hạ, nàng lý trí lựa chọn im miệng.
Bảo vệ an ninh vừa nhìn thấy người ngồi bên trong cửa sổ xe liền lập tức cho đi qua. Tạ Kim Chi còn tưởng rằng cần bảo vệ phải chạy đi chạy lại thông báo một chút mới được vào. Đãi ngộ này lập tức khiến người ta sinh hảo cảm, nàng không nhịn được nhắc tới: "Bảo vệ ở đây thật nhân văn, tốt hơn nhiều so với bảo vệ ở khu biệt thự ngươi đang ở nhờ kia. Mà trang viên này thật lớn, chắc hẳn rất đáng tiền."
Tạ Kim Chi giống như Lưu Mỗ Mỗ vào đại quan viên, thoải mái nhàn nhã thưởng thức.
Chờ xe cuối cùng cũng đến cửa ra vào trạch viện, ngoài cửa đã có hai người đang đợi. Phía trước là một vị nam tử trung niên mặc trang phục thường ngày, phía sau ông ta cách đó không xa là một người lớn tuổi hơn.
Tạ Kim Chi liều mạng nháy mắt với Đường Thư Hạ, kết quả người sau làm như không thấy.
"Tới rồi."
"Ừ."
"Tiểu thư, lão thái thái cùng lão gia tử thỉnh thoảng lại nhắc tới người, vừa nghe nói người muốn tới, kích động đến mức sắp ngồi không yên."
Tạ Kim Chi: "???"
Sao nàng chưa từng nghe nói qua Đường Thư Hạ có gia thế tốt như vậy? Cái này, rõ ràng là phú nhị đại mà.
Quản gia phát giác được Tạ Kim Chi không tự nhiên, nói: "Tiểu thư một mình ở bên ngoài, may mà có ngài chăm sóc."
Tạ Kim Chi liên tục khoát tay: "Ngài khách sáo quá."
"Đến, đi bên này."
Lúc Thịnh Cao Dương vươn tay muốn khoác lên vai Đường Thư Hạ, vai trái của Đường Thư Hạ theo phản xạ nhấc lên, tay còn lại của nàng nhanh chóng nắm chắc lấy mặt trong cổ tay đối phương. Thịnh Cao Dương giật mình sững sờ tại chỗ. Đường Thư Hạ khi nhìn rõ ánh mắt ngạc nhiên của đối phương, vẻ mặt tràn đầy sát ý trong chốc lát khôi phục lại bình tĩnh: "Nam nữ thụ thụ bất thân."
Thịnh Cao Dương gật đầu: "Đúng vậy, con gái phải có lòng phòng bị nhiều hơn một chút. Nhưng mà Hạ Hạ, hồi nhỏ con thế nhưng là do cậu một tay bế ẵm nuôi lớn, bây giờ con lớn rồi, thế mà lại ghét bỏ cậu."
Trong trí nhớ của Đường Thư Hạ, những ký ức liên quan đến người và sự việc bên nhà mẹ đẻ của nguyên thân ít đến đáng thương, phần lớn đều là những trải nghiệm không vui ở Đường gia.
"Hạ Hạ rõ ràng là do ta nuôi lớn, lúc nào biến thành ngươi hả, dám nhận vơ công lao."
"Mẹ, sao mẹ lại phá đám thế."
"Hạ Hạ đến đây, để ông ngoại nhìn con xem nào."
Nói thật, ở thế giới kia nàng đã mất hết tình thân, Đường gia trong một đêm cửa nát nhà tan, chỉ còn lại một mình nàng lưng đeo huyết hải thâm cừu tiếp tục tiến về phía trước. Nàng đã qua cái tuổi cần người nhà. Lại nhìn hai vị lão nhân gia tóc mai đã bạc trước mắt, Đường Thư Hạ chần chừ một lúc, chậm rãi như con rùa nhỏ di chuyển từng chút, cuối cùng cũng dời mình qua đó.
Lão thái thái một phen bắt lấy tay Đường Thư Hạ, kéo nàng ngồi vào giữa: "Hạ Hạ của ta ơi, con bé này, thật là nhẫn tâm quá, thời gian dài như vậy không đến thăm bà ngoại ông ngoại."
Nguyên chủ cũng không phải không nghĩ đến tình thân, mà là vẫn cảm thấy chính mình đã hại chết mẹ và đứa em trai chưa ra đời, lòng sinh áy náy, cho nên đối mặt với hai vị lão nhân càng thêm xấu hổ vô cùng, dứt khoát không gặp, không nghĩ tới, cứ cho rằng từ đó về sau là có thể giải thoát. Thật không biết, hành động này quả thực là ngốc hết chỗ nói.
Tận dụng hợp lý mọi tài nguyên bên cạnh mình, đó là chuyện Đường Thư Hạ sẽ làm. Nhưng việc nhận thân này...... hơi phiền phức một chút.
Đường Thư Hạ bị vỗ hai cái, cố gắng nén lại. Nàng liều mạng tự nhủ đây là một vị lão thái thái sức khỏe không tốt lắm, nếu bị nàng đấm một quyền, xương cốt nói không chừng sẽ vỡ tan thành từng mảnh. Hơn nữa, nàng sẽ còn phải vào tù, đúng là được không bù mất.
Thịnh Cao Dương nhìn ra Đường Thư Hạ có mấy phần không tự nhiên, bèn giúp giải vây: "Được rồi mẹ, Hạ Hạ chẳng phải đã tới rồi sao, mẹ sao còn khóc nữa, đừng lại dọa Hạ Hạ chạy mất."
Đường Thư Hạ: "???"
Nàng sẽ bị một lão nhân gia dọa chạy ư?
Nực cười, nàng dù sao cũng là đường đường một đời giáo chủ, chẳng có gì phải sợ cả.
Lão gia tử cũng thuận thế nắm lấy tay kia của Đường Thư Hạ, nửa người còn lại của Đường Thư Hạ cũng cứng đờ. "Cháu gái, nghe cậu con nói gần đây con gặp phải chút chuyện phiền phức. Ai bắt nạt con, nói cho ông ngoại, ông ngoại nhất định sẽ làm chủ cho con."
Ánh mắt sắc như dao của Đường Thư Hạ bắn thẳng về phía Thịnh Cao Dương. Thịnh Cao Dương lập tức giơ tay đầu hàng: "Con cuối cùng cũng trả lời tin nhắn của cậu, cậu vui quá nên lỡ lời."
Thịnh Cao Dương thật ra vẫn luôn muốn nhúng tay vào, nhưng lại sợ Đường Thư Hạ tức giận, nên luôn chú ý động thái trên mạng. Hơi có động tĩnh là lại gửi tin nhắn thoại qua hỏi thăm, nhưng phần lớn thời gian những lời quan tâm này đều như đá chìm đáy biển. Mãi cho đến ngày đó, Đường Thư Hạ đột nhiên hỏi một câu, hắn có thẻ công tác của đài truyền hình hay không.
Đường Thư Hạ: "......"
Cảnh tượng hòa thuận vui vẻ này, lão quản gia đứng bên cạnh thấy mà cứ lau nước mắt.
Tạ Kim Chi tự nhiên là không chen vào được, liền tùy tiện tìm cái cớ quay về xe ngồi lướt điện thoại tiếp. Càng lướt càng thấy hả hê, đám cư dân mạng hoàn toàn không tin lời giải thích nước mắt nước mũi của Trình Trạch Vũ. Kết quả nàng lướt một hồi, lại thấy ở cuối hot search có thêm một cái tiêu đề bắt mắt.
#Đường Thư Hạ thích phụ nữ# 【Ngọa Tào, Ngọa Tào, đột nhiên phát hiện nàng thật ngầu.】 【A a a, cái khí chất lúc nhếch ngón tay đó đúng là tuyệt vời, ta thật sự yêu rồi.】 【Bây giờ ta mới phát hiện Đường Thư Hạ trông còn đẹp hơn Mục Doanh Doanh, khí chất cũng mạnh, thậm chí không thua gì nàng ấy, thật đáng xấu hổ lại thấy rung động.】 【Lầu trên, Đường Thư Hạ vẫn luôn xinh đẹp, chỉ là không nổi tiếng thôi. Ta đột nhiên có chút thích cái kiểu này của nàng, ta tuyên bố, từ nay về sau nàng chính là bản mệnh của ta.】
Tạ Kim Chi: "......"
Không phải chứ, đám hóng chuyện các người không đi hóng chuyện của cặp tiện nhân Mục Doanh Doanh và Trình Trạch Vũ kia, sao lại chạy tới hóng chuyện của Thư Hạ nhà nàng vậy?
Mà rốt cuộc là ai nhàm chán như vậy, lại còn tung đoạn video ở đài truyền hình này ra!!!
Chương 12: Ghi hình màn hình
Một bữa cơm mà hai người ăn đứng ngồi không yên.
Sau khi ăn xong, Đường Thư Hạ tìm cớ chuồn đi.
"Đi mau."
"......"
Tạ Kim Chi chưa bao giờ thấy bộ dạng gần như chạy trối chết của Đường Thư Hạ, cứ như thể có thứ gì đang đuổi theo sau lưng vậy. Đợi đến khi hai người ngồi vào trong xe, nàng mới không nhịn được nói: "Ông ngoại bà ngoại cũng đâu phải quái vật ăn thịt người, ngươi chạy nhanh như vậy làm gì?"
Đường Thư Hạ: "Ngươi không hiểu đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận