Sau Khi Trọng Sinh Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 403

Trì Đông Linh chỉ bị cảm lạnh thôi, bác sĩ kê thuốc cho nàng, dặn dò nàng mấy ngày này uống nhiều nước, nghỉ ngơi thật nhiều. Hai người rời đi, còn phát hiện rất nhiều người đang chụp ảnh các nàng. Trì Đông Linh cả người vẫn còn chìm đắm trong chuyện cha mẹ Ninh Nhã Quân vậy mà lại tiếp nhận nàng, nửa vui nửa lo, cho đến khi nàng phát hiện Ninh Nhã Quân không lái xe về nhà, mà lái xe về hướng trại dưỡng lão, nàng biết rõ còn cố hỏi, “Ngươi đây là định dẫn ta đi đâu?”
Ninh Nhã Quân đáp, “Đi gặp nãi nãi.”
Trì Đông Linh vô thức kéo tay nàng lại, thậm chí khiến tay lái bị lệch đi một chút, “Ngươi đừng đi.” Nói xong mới giật mình nhận ra giọng điệu của mình hơi gấp gáp, nàng lại lập tức nói, “Chuyện của chúng ta, ta sẽ tìm một cơ hội nói với nãi nãi, ngươi tin ta.”
Ninh Nhã Quân nhẹ nhàng nắm chặt tay đối phương, “Đừng sợ, ta chỉ là đi cùng ngươi xem một chút tình hình sức khỏe của nãi nãi, lâu rồi không gặp bà, có chút nhớ bà.”
Trì Đông Linh hoài nghi, “Thật sự đơn giản như vậy?”
Ninh Nhã Quân khẽ thở dài một tiếng, “Đương nhiên, sớm qua lại nhiều hơn trước mặt nãi nãi, có lẽ chờ ngươi nói với bà, biết đâu bà sẽ vì thấy ta quen mặt mà đồng ý thì sao?” Nàng thấy Trì Đông Linh dường như vẫn chưa tin mình, không nhịn được nhấn mạnh, “Linh Linh, việc công khai chuyện của chúng ta ra bên ngoài có lẽ ta đúng là có tư tâm, ta muốn quang minh chính đại ở bên ngươi, giống như Đường Thư Hạ và Hứa Du Cảnh vậy, ta cảm thấy thời cơ đã chín muồi. Nhưng liên quan đến nãi nãi, ta sẽ không lấy chuyện của bà ra đùa giỡn với ngươi, bà quan trọng với ngươi thế nào, ta rất rõ ràng.”
Trì Đông Linh cảm thấy mình làm hơi quá, nàng sao có thể nghi ngờ Ninh Nhã Quân, “Thật xin lỗi, ta là lo lắng nãi nãi lại bị kích thích. Bác sĩ mổ cho bà lần trước còn nói nãi nãi chỉ còn lại khoảng nửa năm thời gian, sau đó ta để nãi nãi uống thuốc theo đơn thuốc Lão Đường đưa, bác sĩ còn nói khoảng thời gian đó nãi nãi hồi phục đặc biệt tốt, ba năm năm nữa không thành vấn đề, nhưng ta vẫn hy vọng bà có thể ở bên cạnh ta lâu hơn nữa.” Cứ coi như nàng ích kỷ đi, nàng không có cách nào lấy chuyện của nãi nãi ra mạo hiểm. Ninh Nhã Quân ở bên cạnh chăm chú lắng nghe, “Nãi nãi sẽ sống lâu trăm tuổi, đợi tình hình của nãi nãi ổn định, chúng ta mời Lão Đường các nàng ăn thịnh soạn vài bữa.”
Trì Đông Linh sở dĩ thích đến gần Đường Thư Hạ, ngoài việc đối phương hai lần đối với mình đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, phần nhiều là hâm mộ vẻ thong dong tự tại trên người đối phương. Đường Thư Hạ và Hứa Du Cảnh quả thực là cặp đôi hạnh phúc nhất trong giới này, con người ta cuối cùng sẽ không kìm được mà ngưỡng vọng những người ưu tú hơn, hạnh phúc hơn. “Được, nhưng mà hỏi ý kiến Lão Đường, chi bằng hỏi Hứa tiểu thư, lần này đi về ta mới phát hiện Lão Đường căn bản là một lão bà nô.”
Ninh Nhã Quân nói, “Đã nhìn ra rồi, sau này ta có lẽ cũng giống nàng ấy.”
Trì Đông Linh mãi mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, “Ninh Nhã Quân, sao ta lại phát hiện gần đây da mặt ngươi càng ngày càng dày.”
Ninh Nhã Quân cười rạng rỡ một tiếng, “Đại khái là vì người không biết xấu hổ mới có thể theo đuổi được lão bà về nhà đi.”
Trì Đông Linh, “???” Luôn cảm thấy lời này quen quen, dường như đã nghe ở đâu đó rồi. Chương 116: Phiên ngoại 24 (Hoàn)
Trong viện dưỡng lão có đầy đủ cơ sở vật chất, còn có nhân viên chuyên nghiệp phụ trách ẩm thực và sinh hoạt thường ngày của các lão nhân. Các lão nhân ở đây đều rất nói nhiều, thỉnh thoảng sẽ tụ tập cùng nhau chơi mạt chược, hoặc hẹn nhau ra bờ hồ luyện giọng, nhảy một điệu gì đó. Hoạt động của các lão nhân rất đa dạng, chỉ có các nàng không nghĩ tới, chứ không có gì mà trại dưỡng lão này không làm được. Trì Đông Linh lúc trước đồng ý đến đây cũng là vì nhìn thấy cuộc sống khỏe mạnh của các lão nhân nên mới động lòng, ngoài giá cả đắt đỏ ra thì không có mao bệnh gì. Dù sao công việc của nàng cũng không thể chăm sóc bà mọi lúc mọi nơi được, cho nên chỉ có thể hễ có thời gian rảnh là lại chạy đến trại dưỡng lão, thỉnh thoảng gọi video call nghe giọng của bà lão một chút, nàng liền yên tâm. Nhưng khi xuống xe, Trì Đông Linh đột nhiên lôi túi đồ trang điểm ra, ra sức dặm lại lớp trang điểm trên mặt mình, “Ta trông thế này có phải trông có tinh thần hơn chút không?”
Ninh Nhã Quân lại cảm thấy bộ dạng cố gắng che giấu khí sắc không tốt của nàng lúc này rất đáng yêu, “Ngươi không trang điểm cũng rất đẹp rồi, nãi nãi gặp chắc chắn sẽ cảm thấy ngươi dạo này được chăm sóc rất tốt, trong trắng lộ hồng, mặt mày hồng hào.”
Trì Đông Linh nghi ngờ soi gương ngắm tới ngắm lui, “Thật sao?”
Ninh Nhã Quân gập gương của nàng lại, “Đúng vậy, tin ta đi.”
Trì Đông Linh vỗ vỗ mặt, hít sâu một hơi, sau đó cùng Ninh Nhã Quân cùng nhau xuống xe. Hai người lúc đến không làm kinh động bất kỳ ai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận