Sau Khi Trọng Sinh Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn
Chương 33
Tạ Kim Chi thiếu chút nữa lắc đầu như trống bỏi, sau đó vẻ mặt lộ rõ sự kinh ngạc, “Ta thế nhưng lại nghe nói Cao Tổng hắn có vợ rồi, mà Giản Xuân Vũ hình như cũng có gia đình.”
Đường Thư Hạ ăn một miếng bánh rán trái cây, uống một hớp sữa chua, khóe môi còn vô tình dính chút chất lỏng màu trắng sữa mà nàng không hề để ý, “Vậy chuyện này chẳng phải rất thú vị sao?”
Cảnh tượng này lọt vào mắt người ngồi trong một chiếc xe đậu gần đó. Trương Trạch Dương ngồi ở ghế phụ, không hiểu rõ lắm dụng ý của việc dậy sớm như vậy rồi đến đây đợi hơn hai tiếng đồng hồ, mãi cho đến khi nhìn thấy Đường Thư Hạ và người đại diện kỳ quái kia của nàng xuất hiện.
“Tiểu thư, nơi này hình như là địa điểm quay quảng cáo của Đường tiểu thư, chúng ta đến đây làm gì vậy?”
Hứa Du Cảnh nghiêng đầu, qua cửa kính xe nhìn người đang ăn bánh rán trái cây giữa thanh thiên bạch nhật với vẻ mặt thỏa mãn kia, đáy mắt thoáng hiện ý cười mà chính hắn cũng không nhận ra, “Đợi nàng xong việc, đón nàng đi gặp phụ huynh cùng nhau.”
Trương Trạch Dương: “???” Chờ chút, hắn nghe nhầm sao! Gặp phụ huynh, gặp phụ huynh của ai chứ!?
Đường Thư Hạ như có cảm giác nhìn về phía chiếc xe kia, nhưng chẳng thấy gì cả.
Tạ Kim Chi vẫn còn đang chìm đắm trong sự chấn động khi phát hiện đối thủ không đội trời chung của mình có khả năng ‘có một chân’ với lão bản của mình. Nàng nhìn Giản Xuân Vũ chằm chằm hồi lâu, “Ta cứ tưởng ngày thường nàng ta mất mặt không có điểm dừng đã là quá lắm rồi, không ngờ nàng ta lại làm ra loại chuyện này.”
Đường Thư Hạ uống hết hộp sữa chua, tiện tay ném vào thùng rác cách đó năm mét. Một nhân viên công tác đứng gần đó kinh ngạc thán phục sự chuẩn xác của nàng. Đường Thư Hạ phủi tay, “Không ngờ ngươi vẫn rất để ý nàng ta đấy.”
Tạ Kim Chi: “Cái gì?”
Đường Thư Hạ cười nhìn Giản Xuân Vũ uốn éo bờ eo thon đi tới, thấp giọng thì thầm mê hoặc bên tai Tạ Kim Chi: “Là một đối thủ cạnh tranh xứng tầm, chẳng lẽ khi biết chuyện bọn họ thông dâm, không nên nhân cơ hội này hung hăng đạp bọn họ xuống sao? Nếu ta là ngươi, ta sẽ không bỏ qua cơ hội này.”
Tạ Kim Chi sửng sốt.
Giản Xuân Vũ: “Ai nha, thật sự xin lỗi, nhân viên công tác đã nhầm Tịch Thanh Thư của chúng tôi với cô, chắc cô sẽ không để ý việc chúng tôi dùng phòng hóa trang trước chứ.”
Đường Thư Hạ khoanh tay trước ngực, “Ta để ý.”
Nụ cười giả tạo trên khóe môi Giản Xuân Vũ cứng đờ lại, “A?”
Đường Thư Hạ cười: “Đồng thời ta rất ghét người khác đụng vào đồ của mình. Cô hiếm lạ thế cơ à, thích nhặt đồ thừa của người khác, tặng cô đấy.”
Giản Xuân Vũ: “......”
Nói xong, Đường Thư Hạ trực tiếp đi vòng qua nàng ta, tìm một chỗ rồi đổ hết đồ trang điểm trong túi xách ra.
Tạ Kim Chi hoàn hồn, lúc này mới hiểu Đường Thư Hạ nói gì, nàng thiếu chút nữa bật khóc: “Bây giờ là lúc để hờn dỗi sao, chuyện lớn lắm thì đợi bọn họ dùng xong, chúng ta dùng sau.”
Đường Thư Hạ: “Không cần thiết.”
Tạ Kim Chi nhớ tới kỹ thuật trang điểm xuất thần nhập hóa kia của Đường Thư Hạ, lập tức im bặt, “Đúng là hời cho bọn họ quá.”
Lúc Giản Xuân Vũ trở lại phòng hóa trang tạm thời, sắc mặt rất khó coi. Rõ ràng là bọn họ chiếm được tiện nghi, kết quả qua miệng Đường Thư Hạ lại giống như là cô ấy vứt bỏ một đống rác không cần nữa, khiến nàng ta vốn đang mừng thầm lập tức thấy khó chịu, “Mạnh miệng thôi mà, ai mà không biết chứ. Ta cũng không tin không có đội ngũ trang điểm mà nàng ta còn có thể tự trang điểm cho mình xinh đẹp như vậy, hừ.” Lần này chắc chắn là bọn họ thắng.
Kết quả, đợi đến khi bên kia hô bắt đầu quay, Giản Xuân Vũ nhìn gương mặt kia của Đường Thư Hạ, ánh đèn chiếu lên mặt nàng, làn da trắng nõn như tuyết, mịn màng như đậu hũ non. Ngược lại Tịch Thanh Thư, lớp phấn trên mặt còn chưa tán đều.
Người tinh mắt nhìn qua là biết ai thua ai thắng.
Tịch Thanh Thư soi gương, lại nhìn Đường Thư Hạ xinh đẹp ở phía đối diện, “Xuân Vũ tỷ...”
“Tốt rồi, mở lọ tương của các cô ra, ăn một miếng, rồi nói vào ống kính một câu: Oa, thật là thơm.”
“......”
Đường Thư Hạ lần đầu tiên quay quảng cáo, đối mặt với ánh mắt của mọi người, nàng không hề e sợ. Nàng cười khanh khách mở lọ tương trước mặt, ngửi thử trước, cuối cùng mới dùng thìa múc một muỗng nhỏ bỏ vào miệng nếm thử, sau đó mắt nàng sáng rực lên, “Oa, thật là thơm.”
Mà Tịch Thanh Thư ngồi đối diện, khuôn mặt nhỏ nhắn kia nhăn nhúm cả lại, nín nhịn đến mức mặt đỏ bừng, cuối cùng ọe một tiếng rồi chạy ra bên cạnh nôn thốc nôn tháo, “Xuân Vũ tỷ, cay quá cay quá, mau cho ta nước.”
Giản Xuân Vũ còn chưa kịp phản ứng, đạo diễn ở bên cạnh đã lập tức nổi giận, “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại nôn sản phẩm của chúng ta ra thế? Ai mời nghệ sĩ này tới vậy hả? Có chút tinh thần chuyên nghiệp nào không? Như cô bên kia làm rất tốt đấy.”
Tịch Thanh Thư vốn đã cay đến nước mắt lưng tròng, kết quả lại bị làm nhục ngay tại chỗ trước mặt mọi người như vậy, nước mắt cứ thế lã chã rơi xuống.
Giản Xuân Vũ vội vàng chào hỏi mọi người, kéo người sang một bên, “Không phải đã sớm nói với ngươi rồi sao, không ăn được cũng phải cố mà nuốt xuống chứ. Ngươi còn khóc, khóc làm lớp trang điểm trôi hết rồi, còn phải dặm lại nữa.”
Cay?
Đúng rồi.
Lần này quay chính là một loại tương ớt nào đó.
Đường Thư Hạ ôm cái lọ trước mặt mình, trên đó ghi rõ là tương cay thơm đặc sản do một nhà máy nào đó sản xuất, xem đi xem lại, rồi lại chậm rãi múc một muỗng nhỏ, ngọt, rất thơm, hơi giống mật đường sền sệt.
Tạ Kim Chi ở bên cạnh vội đưa một chai nước qua, “Ôi, tiểu tổ tông của ta ơi, ngươi dù có thích ăn cay cũng không thể ăn như vậy được, lỡ như lát nữa người ta yêu cầu quay lại, sẽ có lúc ngươi phải ăn nữa đấy, uống trước vài ngụm nước đi.”
Đường Thư Hạ quan sát mọi người ở đây, nhân viên công tác đang vội vàng chuẩn bị cho lần quay thứ hai, ai nấy đều bận rộn. Đạo diễn còn đang xem lại kết quả cảnh quay vừa rồi, Tịch Thanh Thư đã bị Giản Xuân Vũ kéo về dặm lại phấn. Tạ Kim Chi thấy nàng nhìn đông ngó tây, liền nói: “Hôm nay chắc là phải quay kéo dài rồi, ta thấy e là Tịch Thanh Thư khó mà đạt yêu cầu quay chụp trong thời gian ngắn được. Chúng ta cứ diễn theo biểu cảm vừa rồi là được, ngươi làm rất tốt.”
Chẳng lẽ có ai đó cầm nhầm lọ tương?
Rất nhanh, cảnh quay lại bắt đầu lần nữa.
Đường Thư Hạ máy móc lặp lại động tác lần đầu, nhưng lúc ăn thứ giống như mật đường đó, nụ cười trên mặt càng thêm chân thật, nhìn qua ống kính khiến người xem cảm thấy dễ chịu, lại rất có cảm giác thèm ăn.
Ngược lại bên Tịch Thanh Thư, lại trục trặc như xe tuột xích.
Mặt nhỏ nhắn của Tịch Thanh Thư nhanh chóng nhăn lại như cái bánh bao, biểu cảm trước ống kính càng thêm khó coi, như thể vừa nuốt phải ruồi. Kết quả cuối cùng là mặt nàng càng lúc càng đỏ, hốc mắt càng lúc càng sưng húp.
Khi cảnh quay lại một lần nữa bị hô dừng.
Tạ Kim Chi ngồi xổm bên cạnh Đường Thư Hạ, nhỏ giọng thầm thì: “Sao ta cứ cảm thấy mũi của cô ta bị lệch vậy nhỉ.”
Đường Thư Hạ ăn một miếng bánh rán trái cây, uống một hớp sữa chua, khóe môi còn vô tình dính chút chất lỏng màu trắng sữa mà nàng không hề để ý, “Vậy chuyện này chẳng phải rất thú vị sao?”
Cảnh tượng này lọt vào mắt người ngồi trong một chiếc xe đậu gần đó. Trương Trạch Dương ngồi ở ghế phụ, không hiểu rõ lắm dụng ý của việc dậy sớm như vậy rồi đến đây đợi hơn hai tiếng đồng hồ, mãi cho đến khi nhìn thấy Đường Thư Hạ và người đại diện kỳ quái kia của nàng xuất hiện.
“Tiểu thư, nơi này hình như là địa điểm quay quảng cáo của Đường tiểu thư, chúng ta đến đây làm gì vậy?”
Hứa Du Cảnh nghiêng đầu, qua cửa kính xe nhìn người đang ăn bánh rán trái cây giữa thanh thiên bạch nhật với vẻ mặt thỏa mãn kia, đáy mắt thoáng hiện ý cười mà chính hắn cũng không nhận ra, “Đợi nàng xong việc, đón nàng đi gặp phụ huynh cùng nhau.”
Trương Trạch Dương: “???” Chờ chút, hắn nghe nhầm sao! Gặp phụ huynh, gặp phụ huynh của ai chứ!?
Đường Thư Hạ như có cảm giác nhìn về phía chiếc xe kia, nhưng chẳng thấy gì cả.
Tạ Kim Chi vẫn còn đang chìm đắm trong sự chấn động khi phát hiện đối thủ không đội trời chung của mình có khả năng ‘có một chân’ với lão bản của mình. Nàng nhìn Giản Xuân Vũ chằm chằm hồi lâu, “Ta cứ tưởng ngày thường nàng ta mất mặt không có điểm dừng đã là quá lắm rồi, không ngờ nàng ta lại làm ra loại chuyện này.”
Đường Thư Hạ uống hết hộp sữa chua, tiện tay ném vào thùng rác cách đó năm mét. Một nhân viên công tác đứng gần đó kinh ngạc thán phục sự chuẩn xác của nàng. Đường Thư Hạ phủi tay, “Không ngờ ngươi vẫn rất để ý nàng ta đấy.”
Tạ Kim Chi: “Cái gì?”
Đường Thư Hạ cười nhìn Giản Xuân Vũ uốn éo bờ eo thon đi tới, thấp giọng thì thầm mê hoặc bên tai Tạ Kim Chi: “Là một đối thủ cạnh tranh xứng tầm, chẳng lẽ khi biết chuyện bọn họ thông dâm, không nên nhân cơ hội này hung hăng đạp bọn họ xuống sao? Nếu ta là ngươi, ta sẽ không bỏ qua cơ hội này.”
Tạ Kim Chi sửng sốt.
Giản Xuân Vũ: “Ai nha, thật sự xin lỗi, nhân viên công tác đã nhầm Tịch Thanh Thư của chúng tôi với cô, chắc cô sẽ không để ý việc chúng tôi dùng phòng hóa trang trước chứ.”
Đường Thư Hạ khoanh tay trước ngực, “Ta để ý.”
Nụ cười giả tạo trên khóe môi Giản Xuân Vũ cứng đờ lại, “A?”
Đường Thư Hạ cười: “Đồng thời ta rất ghét người khác đụng vào đồ của mình. Cô hiếm lạ thế cơ à, thích nhặt đồ thừa của người khác, tặng cô đấy.”
Giản Xuân Vũ: “......”
Nói xong, Đường Thư Hạ trực tiếp đi vòng qua nàng ta, tìm một chỗ rồi đổ hết đồ trang điểm trong túi xách ra.
Tạ Kim Chi hoàn hồn, lúc này mới hiểu Đường Thư Hạ nói gì, nàng thiếu chút nữa bật khóc: “Bây giờ là lúc để hờn dỗi sao, chuyện lớn lắm thì đợi bọn họ dùng xong, chúng ta dùng sau.”
Đường Thư Hạ: “Không cần thiết.”
Tạ Kim Chi nhớ tới kỹ thuật trang điểm xuất thần nhập hóa kia của Đường Thư Hạ, lập tức im bặt, “Đúng là hời cho bọn họ quá.”
Lúc Giản Xuân Vũ trở lại phòng hóa trang tạm thời, sắc mặt rất khó coi. Rõ ràng là bọn họ chiếm được tiện nghi, kết quả qua miệng Đường Thư Hạ lại giống như là cô ấy vứt bỏ một đống rác không cần nữa, khiến nàng ta vốn đang mừng thầm lập tức thấy khó chịu, “Mạnh miệng thôi mà, ai mà không biết chứ. Ta cũng không tin không có đội ngũ trang điểm mà nàng ta còn có thể tự trang điểm cho mình xinh đẹp như vậy, hừ.” Lần này chắc chắn là bọn họ thắng.
Kết quả, đợi đến khi bên kia hô bắt đầu quay, Giản Xuân Vũ nhìn gương mặt kia của Đường Thư Hạ, ánh đèn chiếu lên mặt nàng, làn da trắng nõn như tuyết, mịn màng như đậu hũ non. Ngược lại Tịch Thanh Thư, lớp phấn trên mặt còn chưa tán đều.
Người tinh mắt nhìn qua là biết ai thua ai thắng.
Tịch Thanh Thư soi gương, lại nhìn Đường Thư Hạ xinh đẹp ở phía đối diện, “Xuân Vũ tỷ...”
“Tốt rồi, mở lọ tương của các cô ra, ăn một miếng, rồi nói vào ống kính một câu: Oa, thật là thơm.”
“......”
Đường Thư Hạ lần đầu tiên quay quảng cáo, đối mặt với ánh mắt của mọi người, nàng không hề e sợ. Nàng cười khanh khách mở lọ tương trước mặt, ngửi thử trước, cuối cùng mới dùng thìa múc một muỗng nhỏ bỏ vào miệng nếm thử, sau đó mắt nàng sáng rực lên, “Oa, thật là thơm.”
Mà Tịch Thanh Thư ngồi đối diện, khuôn mặt nhỏ nhắn kia nhăn nhúm cả lại, nín nhịn đến mức mặt đỏ bừng, cuối cùng ọe một tiếng rồi chạy ra bên cạnh nôn thốc nôn tháo, “Xuân Vũ tỷ, cay quá cay quá, mau cho ta nước.”
Giản Xuân Vũ còn chưa kịp phản ứng, đạo diễn ở bên cạnh đã lập tức nổi giận, “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại nôn sản phẩm của chúng ta ra thế? Ai mời nghệ sĩ này tới vậy hả? Có chút tinh thần chuyên nghiệp nào không? Như cô bên kia làm rất tốt đấy.”
Tịch Thanh Thư vốn đã cay đến nước mắt lưng tròng, kết quả lại bị làm nhục ngay tại chỗ trước mặt mọi người như vậy, nước mắt cứ thế lã chã rơi xuống.
Giản Xuân Vũ vội vàng chào hỏi mọi người, kéo người sang một bên, “Không phải đã sớm nói với ngươi rồi sao, không ăn được cũng phải cố mà nuốt xuống chứ. Ngươi còn khóc, khóc làm lớp trang điểm trôi hết rồi, còn phải dặm lại nữa.”
Cay?
Đúng rồi.
Lần này quay chính là một loại tương ớt nào đó.
Đường Thư Hạ ôm cái lọ trước mặt mình, trên đó ghi rõ là tương cay thơm đặc sản do một nhà máy nào đó sản xuất, xem đi xem lại, rồi lại chậm rãi múc một muỗng nhỏ, ngọt, rất thơm, hơi giống mật đường sền sệt.
Tạ Kim Chi ở bên cạnh vội đưa một chai nước qua, “Ôi, tiểu tổ tông của ta ơi, ngươi dù có thích ăn cay cũng không thể ăn như vậy được, lỡ như lát nữa người ta yêu cầu quay lại, sẽ có lúc ngươi phải ăn nữa đấy, uống trước vài ngụm nước đi.”
Đường Thư Hạ quan sát mọi người ở đây, nhân viên công tác đang vội vàng chuẩn bị cho lần quay thứ hai, ai nấy đều bận rộn. Đạo diễn còn đang xem lại kết quả cảnh quay vừa rồi, Tịch Thanh Thư đã bị Giản Xuân Vũ kéo về dặm lại phấn. Tạ Kim Chi thấy nàng nhìn đông ngó tây, liền nói: “Hôm nay chắc là phải quay kéo dài rồi, ta thấy e là Tịch Thanh Thư khó mà đạt yêu cầu quay chụp trong thời gian ngắn được. Chúng ta cứ diễn theo biểu cảm vừa rồi là được, ngươi làm rất tốt.”
Chẳng lẽ có ai đó cầm nhầm lọ tương?
Rất nhanh, cảnh quay lại bắt đầu lần nữa.
Đường Thư Hạ máy móc lặp lại động tác lần đầu, nhưng lúc ăn thứ giống như mật đường đó, nụ cười trên mặt càng thêm chân thật, nhìn qua ống kính khiến người xem cảm thấy dễ chịu, lại rất có cảm giác thèm ăn.
Ngược lại bên Tịch Thanh Thư, lại trục trặc như xe tuột xích.
Mặt nhỏ nhắn của Tịch Thanh Thư nhanh chóng nhăn lại như cái bánh bao, biểu cảm trước ống kính càng thêm khó coi, như thể vừa nuốt phải ruồi. Kết quả cuối cùng là mặt nàng càng lúc càng đỏ, hốc mắt càng lúc càng sưng húp.
Khi cảnh quay lại một lần nữa bị hô dừng.
Tạ Kim Chi ngồi xổm bên cạnh Đường Thư Hạ, nhỏ giọng thầm thì: “Sao ta cứ cảm thấy mũi của cô ta bị lệch vậy nhỉ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận