Sau Khi Trọng Sinh Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 90

Đám người này họ Khấu à.
Đường Thư Hạ bắt đầu lách cách cắn hạt dưa.
Buổi đấu giá bắt đầu, vật phẩm đấu giá đầu tiên là một đôi ống tay áo, trên ống tay áo được khảm đá quý màu lam Khổng Tước. Đường Thư Hạ nhìn sang Thịnh Cao Dương, hôm nay Thịnh Cao Dương rất bảnh bao khi mặc một bộ đồ cao cấp đặt may màu xanh ngọc. Thịnh Cao Dương bị nhìn đến khó hiểu, “Hạ Hạ, sao thế?” Hai màu sắc vừa so sánh, vật đấu giá phía trên liền trở nên ảm đạm phai mờ.
Đường Thư Hạ lắc đầu, tiếp tục cắn hạt dưa. Đợi đến khi sàn đấu giá đưa ra vật phẩm thứ ba, nàng không nhịn được dừng lại, đầu lưỡi hình như hơi đau rát.
Vật phẩm đấu giá thứ ba là một sợi dây chuyền phỉ thúy phúc lộc thọ.
Thịnh Cao Dương nghĩ đến chị hắn trước đây cất giấu biết bao nhiêu châu báu phỉ thúy như vậy, kết quả toàn bị Dư Huệ Mỹ phá hoại hết sạch, thật khiến người ta tức chết. Đúng là người đang làm, trời đang nhìn, chẳng phải Đường Minh Thành hiện giờ còn đang nằm trong bệnh viện đó sao, nghe nói ngã vỡ đầu, lại còn bị liệt nửa người, nửa đời sau có lẽ đều phải trải qua trên giường bệnh ở bệnh viện tâm thần nào đó. Còn về Dư Huệ Mỹ, cũng không thể nào bỏ ra nhiều tiền như vậy được, cũng phải ở trong tù mà hảo hảo tỉnh ngộ lại.
Ngược lại là đứa con gái kia của bọn họ...
Gia đình họ Đường vừa sụp đổ, Đường Văn Tĩnh đến cái bóng cũng không thấy đâu.
“10 triệu.” “18 triệu.” “20 triệu.” “30 triệu.” Sự chú ý của Thịnh Cao Dương lại bị tiếng tăng giá bên ngoài kéo về. Hắn vội vàng như dâng vật quý, đưa hình ảnh nổi trên máy tính bảng cho Đường Thư Hạ xem, “Hạ Hạ, sợi dây chuyền này không thể so với sợi kia của mẹ ngươi được, cậu mua tạm cái này xuống cho ngươi chơi trước.” Đường Thư Hạ liếc nhìn, phát hiện viên phỉ thúy trên sợi dây chuyền này vẫn rất đặc sắc, màu đỏ lại xen lẫn màu tím, màu vàng đất. Nàng không hiểu vì sao ở thế giới này một vật nhỏ như vậy lại có giá đắt đỏ đến thế. Dù sao đối với nàng, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, có thì chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.
Hứa Du Cảnh thấy nàng nhìn không chớp mắt, ngón tay giật giật, cuối cùng cũng không tranh việc với Thịnh Cao Dương.
Ngược lại là người phòng sát vách thấy Thịnh Cao Dương giơ bảng, lập tức cũng học theo mà giơ lên.
Thịnh Cao Dương: “50 triệu.” Sát vách: “50 triệu 500 nghìn.” Thịnh Cao Dương: “60 triệu.” Sát vách: “60 triệu 500 nghìn.” Ánh mắt Hứa Du Cảnh tối sầm lại. Nàng bưng một chén canh đậu xanh cho Đường Thư Hạ, “Thanh hỏa giải nhiệt.” Đường Thư Hạ liếm môi, phát hiện đầu lưỡi vẫn hơi đau rát.
Cuối cùng Thịnh Cao Dương dùng giá 80 triệu mua được sợi dây chuyền kia. Nhân viên phục vụ cầm giấy tờ tới, Thịnh Cao Dương đi theo các cô ấy một chuyến.
Phòng sát vách truyền đến một tràng cười vang.
“Ha ha ha, thật sự là vui quá đi.” “Lát nữa chúng ta chơi tiếp.” Đường Thư Hạ chống đầu, từng ngụm từng ngụm uống canh đậu xanh, ngón tay vô thức gõ gõ lên vỏ điện thoại. Hứa Du Cảnh cầm lấy ảnh chụp vật đấu giá bên cạnh, “Thích cái này không?” Vật phẩm đấu giá thứ tư là một bức họa, tranh thủy mặc.
Đường Thư Hạ cảm thấy tranh vẽ trong nhà đã đủ nhiều rồi, không có mấy ngàn bức thì cũng phải có mấy trăm bức, nàng vội vàng tỏ vẻ ghét bỏ mà xua tay, “Không cần.” Hứa Du Cảnh: “Được.” Sau đó đợi đến lúc vật phẩm được đưa ra phía dưới, Đường Thư Hạ đã thấy người vừa mới đáp ứng rất tốt đẹp kia nhanh chóng giơ bảng, khả năng kêu giá không hề thua kém Thịnh Cao Dương chút nào. Người khác đều tăng giá từng trăm, hai trăm, năm trăm một, đến lượt Hứa Du Cảnh thì trực tiếp y hệt Thịnh Cao Dương, tăng thêm cả 10 triệu.
Cả đám đều rất chịu chi.
“30 triệu, quý khách phòng 8 là 30 triệu, lần thứ hai, 30 triệu.” “31 triệu.” Đường Thư Hạ không cần đoán cũng biết, khẳng định là đám đồ chơi buồn nôn ở phòng sát vách kia, mỗi lần tăng giá đều chỉ nhỉnh hơn người khác một chút xíu, giống như một đám bọ chét nhảy tới nhảy lui, khiến người ta hận không thể một cước giẫm chết.
Hứa Du Cảnh: “40 triệu.” Sát vách: “41 triệu.” Mọi người phát hiện, khách nhân của hai phòng số 8 và số 9 hình như có địch ý với nhau. Lúc đấu giá sợi dây chuyền phúc lộc thọ trước đó đã có chút mâu thuẫn, bây giờ mâu thuẫn càng thêm kịch liệt. Vốn dĩ còn có khách lẻ khác nhìn trúng bức họa kia định thêm giá, nhưng thấy tình thế này thì lập tức sợ dúm dó cả tay. Cái gọi là thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ gặp nạn, bọn họ cũng không muốn làm tiểu quỷ này, cho nên dứt khoát dồn hết sự chú ý vào cửa phòng số 8 và số 9, bắt đầu xem kịch.
Một bức họa tốt như vậy, sau ba lần gọi giá cứ thế bị Hứa Du Cảnh hét lên 60 triệu.
Người phòng sát vách vẫn còn theo hô: “61 triệu.” Hứa Du Cảnh: “62 triệu.” Đường Thư Hạ nghe thấy con số này, lông mày nhướng lên, Hứa Du Cảnh đây là hét giá đến hết tiền rồi sao?
Phòng sát vách dường như cũng nghĩ như vậy, tiếng cười càng lớn hơn, mơ hồ xuyên qua khe cửa lọt vào tai bọn nàng. Thịnh Cao Dương đúng lúc này trở về, khó hiểu nhìn cửa phòng sát vách, “Bọn họ đang cười cái gì thế, lúc ta không có ở đây, đã xảy ra chuyện gì tức cười sao?” Sát vách: “65 triệu.” Hứa Du Cảnh cười, bỏ bảng đấu giá xuống, “Đường Đường nói không cần, chúng ta cũng đừng lấy nữa.” Đường Thư Hạ bỗng nhiên phản ứng lại, hóa ra người này đang chơi khăm bọn họ à. Tâm tình nàng vui vẻ cong môi, “Rất tốt.” “65 triệu lần thứ nhất.” “65 triệu lần thứ hai.” Gã con cháu nhà họ Khấu giơ bảng ở phòng sát vách trợn tròn mắt, giọng hắn kinh hãi suýt nữa thì đứng không vững, “Sao tên què kia lại không theo tiếp nữa.” Những kẻ ồn ào khác cũng có chút ngơ ngác.
“65 triệu lần thứ ba.” “Chốt giá!” “Chết tiệt.” “Chúng ta bị chơi xỏ rồi.” “Xong rồi, nếu để Khấu Ca biết, chúng ta chắc chắn không xong đâu.” Bọn họ là thấy Hứa Du Cảnh có vẻ rất muốn bức họa này, mới yên tâm lớn gan đẩy giá lên cao như vậy, chứ thật sự không hề nghĩ đến việc sẽ mua bức họa này.
“Chúc mừng quý khách phòng số 9 đã vui vẻ rước về danh họa « Sơn Thủy Gian Môn ».”
Chương 35: Thẳng thắn Tiếng động phòng sát vách dần nhỏ đi, không biết có phải vì bị chơi xỏ quá không cam lòng mà nghẹn tức đến hỏng rồi không.
Nhân viên công tác gõ cửa phòng sát vách, là để xử lý thủ tục thanh toán.
Đường Thư Hạ nghe thấy bọn họ lề mà lề mề, có vẻ không muốn thanh toán. Sau đó hình như có gọi một cuộc điện thoại, người đầu dây bên kia nói gì đó xong, gã đã mua bức họa kia mới đi theo nhân viên công tác, lúc đi đến cửa phòng bọn nàng, còn hung hăng đá vào cửa một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận