Sau Khi Trọng Sinh Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 170

“Ai nha, ta trước đó còn cảm thấy dung mạo của nàng cũng rất xinh đẹp, ban đầu tưởng nàng giống như Giấc Mộng kia Hân Đồng trong phim truyền hình, rất có cốt khí, không ngờ cũng chỉ là tiểu minh tinh được bao nuôi thôi à.” Đường Thư Hạ đột nhiên khịt khịt mũi, “Hứa Du Cảnh, ngươi có ngửi thấy không.” Hứa Du Cảnh tò mò, “Ngửi thấy gì?” Đường Thư Hạ lấy tay quạt quạt, “Một mùi hôi thối, hình như là từ miệng người nào đó phun ra.” Người ở đây lập tức che miệng lại, nhưng vừa rồi chỉ có Hứa Tiếu Nghiên nói năng âm dương quái khí với các nàng, lời này rốt cuộc là chỉ ai, người ở đây đều lòng dạ biết rõ, có người thật sự không nhịn được cười thành tiếng. Ngược lại Hứa Tiếu Nghiên phải một lúc sau mới phản ứng lại, mình bị cái tiểu minh tinh này chế nhạo, “Hừ, ngươi cái đồ tiện nhân kia, chẳng qua chỉ là thứ hàng bò giường, ai cho ngươi cái mặt lớn mà ở đây sủa bậy.” Hứa Du Cảnh nói: “Ta cho.” Nàng lạnh lùng nhìn về phía Hứa Tiếu Nghiên, “Còn nữa, nàng không phải thứ hàng bò giường gì cả, nàng là bạn gái của ta, Hứa Du Cảnh. Hứa Tiếu Nghiên, nếu như ngươi không biết nói tiếng người, ta sẽ tìm người đến dạy dỗ ngươi tử tế.” Đường Thư Hạ nâng mặt Hứa Du Cảnh lên rồi hôn mạnh một cái, “Thân yêu, ngươi tốt quá.” Chỗ bị hôn của Hứa Du Cảnh lập tức đỏ bừng như quả táo, tim đập lỡ mất hai nhịp vì tiếng gọi thân mật này của Đường Thư Hạ. Người này, lúc bắt đầu diễn sao không báo trước một tiếng, nàng suýt nữa thì không đỡ được. Những người khác lại không nhịn được hít vào một hơi khí lạnh, bởi vì, nữ nhân này đã để lại một dấu môi đỏ rực rất dễ thấy trên mặt Hứa Du Cảnh, thậm chí không hề kiêng dè làm chuyện này ngay tại Hứa Trạch Lý, quả thật, quá cay mắt. “Anh chị em các con khó lắm mới gặp nhau, cãi nhau ra thể thống gì.” “Ba.” Hứa Kinh Quốc vừa xuất hiện, cả đám người im lặng như gà, lần lượt gọi ba xong thì lui sang một bên, chỉ có Hứa Tiếu Nghiên vẫn như gà chọi đứng chắn trước mặt Hứa Du Cảnh và Đường Thư Hạ, “Các người, hai người các người, thật không biết xấu hổ! Ba, ba xem chị Ba kìa, dẫn hạng người nào về nhà thế này, vậy mà, vậy mà lại làm thế này.” Hứa Tiếu Nghiên thật sự xấu hổ không nói nên lời. Đôi mắt sắc bén dưới cặp lông mày rậm của Hứa Kinh Quốc nhanh chóng liếc nhìn Đường Thư Hạ, rồi lại dừng trên người Hứa Du Cảnh, sau đó ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ vào mặt mình, “Tiểu Cảnh, lau mặt con đi.” Hứa Du Cảnh dùng gương soi mới biết, cô bạn gái nhỏ này cũng đầy mưu mẹo, phải chi bình thường cũng được như vậy, thì nàng đã không cần cực khổ chỉ đạo thế này. Hứa Du Cảnh mỉm cười nhìn vết son trên mặt mình trong gương, nàng dùng khăn giấy cẩn thận từng li từng tí thấm nhẹ, sau đó gấp chiếc khăn giấy dính dấu son của Đường Thư Hạ lại, cất vào túi xách, rồi mới dùng khăn ướt lau sạch mặt. Hành động nhỏ đó khiến mí mắt Hứa Kinh Quốc giật liên hồi. “Đi thôi, tụ tập ở đây làm gì, chuẩn bị ăn cơm.” Bên cạnh Hứa Du Cảnh được kê thêm một chỗ ngồi tạm thời. Thức ăn trên bàn quả thật đầy đủ sắc hương vị. Đôi mắt của con mèo ham ăn Đường Thư Hạ này sớm đã bị đồ ăn phong phú hấp dẫn, cảnh này rơi vào mắt người khác, không khỏi lại một phen xem thường. Người biết nội tình của Đường Thư Hạ cũng không khỏi nghĩ thầm, đúng là thiên kim tiểu thư sa sút, mắt cứ như muốn dán cả vào bàn ăn. Còn người không biết thì chỉ cho rằng nàng quả thật chẳng ra gì, nhìn xem, tướng ăn cũng quá khó coi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận