Sau Khi Trọng Sinh Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 84

Đường Thư Hạ kinh ngạc, “Lâu như vậy.” Bác sĩ nhìn dáng vẻ cái gì cũng không hiểu của nàng, “Tiểu cô nương, thương gân động cốt còn cần 100 ngày nữa là, thêm nữa lão nhân gia vừa mới kiểm tra ra tim có chút vấn đề, nếu mà chậm thêm chút nữa, người đã không còn rồi. Thể chất như hắn mà còn leo núi, người nhà thật sự không để tâm, quả thực là hồ đồ.” Đường Thư Hạ, “..................” Kết quả kiểm tra này thật đúng là bất ngờ.
Ngược lại là Đường Thư Hạ, kết quả kiểm tra rất tốt, ngoài triệu chứng cảm mạo rất nhẹ ra thì không có vấn đề gì khác.
Đường Thư Hạ tiện tay tìm một tờ giấy ghi lại số điện thoại, nhờ bác sĩ giúp chuyển cho vị Chương Lão kia, “Tiền thuốc men của lão đầu này đến lúc đó phiền bác sĩ tính một chút, ta sẽ thanh toán.” Bác sĩ rất ngạc nhiên, “Tiểu cô nương, mạo muội hỏi một câu, ngươi và lão tiên sinh kia có quan hệ thế nào?” Đường Thư Hạ bị câu hỏi này làm khó, muốn nói quan hệ của nàng với lão đầu tử kia ư, người giao dịch? Hình như cũng không phải, nàng còn chưa kịp đổi lấy lời hứa, mà theo lời bác sĩ vừa nói, lão đầu kia trong thời gian ngắn e là cũng không đánh được Thái Cực, nàng không nhịn được trầm tư, “Bạn cùng hoạn nạn.” Lão đầu kia rất sợ một nữ hài tử như nàng sẽ sợ hãi, muốn đến dìu nàng, kết quả lại làm mình bị ngã. Sợ nàng sẽ sợ vụ núi lở kia, nên cố gắng chống đỡ tinh thần lải nhải cả đêm về những chiến tích anh dũng thời còn trẻ của hắn, nàng nghe đến mức tai sắp đóng kén luôn rồi.
Bác sĩ, “???” Đường Thư Hạ cảm ơn bác sĩ rồi rời đi, bác sĩ ngẩn ra một lúc lâu mới nhớ ra, “Ai nha, quên nói, lão tiên sinh kia đã được máy bay trực thăng đón đi rồi.”
Hứa Du Cảnh nhân lúc Đường Thư Hạ đi kiểm tra, đã thu dọn hết hành lý giúp nàng, “Đường Đường, cậu đang ở sân bay đợi chúng ta đấy.” Đường Thư Hạ, “???” Cái gì gọi là binh quý thần tốc, cảnh tượng Hứa Du Cảnh đang thể hiện trước mắt nàng chính là ví dụ.
Đường Thư Hạ vốn không vội đi, còn định lên núi dạo chơi, biết đâu còn nhặt được gì tốt. Kết quả Hứa Du Cảnh đã thay nàng sắp xếp ổn thỏa mọi việc vụn vặt, cất kỹ vali hành lý, giao tiền ăn ở cho thôn trưởng, quà cảm ơn của những thôn dân kia cũng đều lần lượt mang lên xe, thậm chí còn sắp xếp người giải quyết ảnh hưởng không tốt do vụ sạt lở núi gây ra cho Triệu Gia Thôn...... Nàng nhìn căn biệt thự trong thôn đã ở hai ngày này, giật mình cảm thấy dường như không cần thiết phải ở lại nữa.
Mãi cho đến khi lên xe, Đường Thư Hạ vẫn còn hơi hoảng hốt.
Hứa Du Cảnh dùng đồ vật cố định cẩn thận hai chậu cây quý báu của Đường Thư Hạ, để tránh xe xóc nảy làm gãy mất hai cây Bảo Bối Đằng này. Nàng đưa tới một thùng mì vẫn còn nóng hổi, “Đói bụng không, ăn chút này lót dạ trước đi, cậu đã đặt khách sạn gần sân bay cho chúng ta rồi.” Đường Thư Hạ quả thật bụng đói kêu vang, ngửi thấy mùi thơm, cũng không để ý gì nữa mà ăn ngay, vài ba miếng, ăn như hổ đói nuốt hết thùng mì nóng, nàng vừa ăn vừa hỏi không rõ lời, “Không bay thẳng về nhà à?” Hứa Du Cảnh chống cằm nhìn nàng, cảm thấy Đường Thư Hạ ngay cả ăn mì cũng rất có cá tính, nàng không hề để ý đến mùi mì tôm tràn ngập trong xe. Trương Trạch Dương mấy lần muốn nhắc nhở, nhưng thấy hai người ngồi sau hoàn toàn chìm đắm trong thế giới riêng, đành phải thôi, hắn lặng lẽ hé mở cửa sổ xe một khe hở, hắn nghe Hứa Du Cảnh mặt không đỏ tim không loạn nhịp nói, “Ý của cậu là, ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt trước đã, nghỉ ngơi khỏe rồi hãy về nhà, không cần vội.” Ý của Thịnh Cao Dương?
Đường Thư Hạ lại xử lý thêm hai gói khoai tây chiên vị cà chua, tiếng nhai răng rắc răng rắc vang lên. Bởi vì không ai nói chuyện, trợ lý đã được xếp sang xe khác, trong xe chỉ còn lại tiếng Đường Thư Hạ gặm khoai tây chiên, giống như một con chuột nhỏ đang lén lút giấu bánh quy đi ăn vụng. Nàng thỉnh thoảng liếc nhìn ánh mắt chăm chú của Hứa Du Cảnh, ánh mắt đó nàng đã từng thấy qua, là ánh mắt fan hâm mộ nhìn thần tượng?
Hình như cũng không đúng lắm.
Đường Thư Hạ ăn một lúc cảm thấy môi hơi khô, “Hứa Du Cảnh.” Hứa Du Cảnh nhìn thẳng vào đối phương, nhẹ nhàng đáp lời, đồng thời thuận tay đưa cho nàng một cốc nước ấm. Đường Thư Hạ mở nắp cốc ra nhìn, hình như là canh gừng.
Nàng vừa mới nhíu mày.
Hứa Du Cảnh đã nói, “Uống xong cốc này thì tạm thời không uống nữa.” Nàng không nói gì, uống một ngụm cho đỡ khô môi, cuối cùng cũng nói ra nghi ngờ trong lòng, “Hứa Du Cảnh, ngươi thân với cậu của ta từ khi nào vậy?” Hứa Du Cảnh khẽ cắn môi, “Cậu sợ ngươi bận công việc, làm phiền đến ngươi, cho nên lần trước lúc rời đi chúng tôi đã trao đổi phương thức liên lạc.” Nói xong, nàng đột nhiên lộ ra vẻ mặt tủi thân, “Đường Đường cảm thấy ta không nên tự ý liên lạc với cậu mà chưa có sự đồng ý của ngươi sao? Hay là trách ta đã quá nhiều chuyện, báo tin của ngươi cho cậu biết? Nếu đúng là vậy, ta về sẽ xóa liên lạc của cậu ấy.” Trương Trạch Dương ngồi ở ghế phụ lái phía trước đang vểnh tai nghe, “???” Đây là tiểu thư mà hắn quen biết mười mấy năm sao, không lẽ bị đoạt xá rồi?
Đường Thư Hạ phát hiện khóe mắt Hứa Du Cảnh rất dễ đỏ, mới nói chuyện một lát đã lại đỏ hoe, như thể bị người ta bắt nạt vậy, “...... Không phải.” Đường Thư Hạ không ngờ một vụ núi lở lại khiến mọi người phải nhọc công đến vậy. Trước đây dù nàng có bị người ta chém trọng thương, cũng chỉ một mình tìm nơi không người tự chữa trị, hoặc là chờ vết thương tự lành. Kết quả bây giờ Hứa Du Cảnh lại bay đến trong đêm, ngay cả Thịnh Cao Dương cũng đang ở sân bay đợi các nàng.
Nào là mua đồ ăn, nào là đặt phòng.
Đường Thư Hạ đã lâu không cảm nhận được sự chăm sóc chu đáo đến thế, trong lòng phảng phất có một dòng nước ấm đang chảy. Đối với nàng mà nói, cảm giác được người khác quan tâm này vô cùng mới lạ, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Mãi cho đến khi một bàn tay lành lạnh chạm vào mu bàn tay nàng, sự chú ý của Đường Thư Hạ mới bị kéo về. Hứa Du Cảnh đang dùng hai tay nâng bàn tay kia của nàng, “Vậy là đồng ý rồi nhé.” Đường Thư Hạ, “......” Hình như cũng không phải.
Nàng luôn có cảm giác mình bị Hứa Du Cảnh lừa vào tròng.
Hứa Du Cảnh thấy đối phương không hất tay mình ra như trước, liền được đằng chân lân đằng đầu nắm lấy lòng bàn tay Đường Thư Hạ, nghiêng đầu, tựa vào vai Đường Thư Hạ, “Đường Đường, ta mệt quá, cho ta mượn vai dựa một lát, được không?” Miệng thì hỏi vậy, nhưng đầu thì đã tựa vào rồi. Cái đầu nhỏ trên vai không nặng lắm. Đường Thư Hạ cúi đầu có thể thấy rõ quầng thâm dưới mắt và gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt quá mức của Hứa Du Cảnh. Người này quá nhẹ, Đường Thư Hạ nhớ mỗi lần ôm Hứa Du Cảnh đều cảm thấy người này dường như chưa ăn no bao giờ, nhẹ bẫng, như thể có thể bay đi bất cứ lúc nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận