Sau Khi Trọng Sinh Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 363

Bên ngoài gió lạnh gào thét không ngừng, mà trong phòng lại như xuân về hoa nở. Hôm sau, Thư Hà ngáp dài đi từ trong phòng ra, đáy mắt một mảng thâm quầng, hắn oán niệm nổi lên bốn phía nhìn Đường Thư Hạ đi qua trước mặt mình, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Thuốc kia đúng lúc là dùng để hỗ trợ nàng lúc luyện võ bài trừ hàn khí ra ngoài, ngươi thì hay rồi, ngày thứ hai, liền bỏ bê võ học.”
Đường Thư Hạ thần thanh khí sảng đi một chuyến xuống bếp, cầm điểm tâm nóng hôi hổi trở về phòng đút cho lão bà nhà mình ăn, “Ra mồ hôi còn không dễ sao, loại vận động kia cũng là vận động mà, ngươi thật cổ hủ.”
Thư Hà, “???” Người này thật đúng là chó. Lúc Hứa Du Cảnh được đút điểm tâm, mắt vẫn còn lim dim, ăn xong hai miếng lại rúc vào trong chăn, buồn ngủ quá, toàn thân mỏi nhừ, chỗ nào cũng đau, đến mức nàng ngay cả cánh tay cũng không nhấc lên nổi, “Đừng làm phiền ta, ta phải ngủ.”
Tâm trạng Đường Thư Hạ vui vẻ, chỉ nhìn người này ngủ thôi, nàng cũng thấy đặc biệt thỏa mãn. Hứa Du Cảnh rất nhanh lại ngủ thiếp đi, lần này trong giấc mộng, nàng mơ thấy mình trở về nhà ở thế giới cũ, chính là căn biệt thự nàng thường ở, bài trí đồ đạc trong nhà dường như cũng trở nên không giống lắm, có thêm rất nhiều đồ vật xa lạ với nàng, ví dụ như cái đệm ghế sô pha rất hoạt hình kia, một dãy giày cao gót đủ loại cao thấp trong tủ giày, bling bling, ngay cả dép lê cũng là hai đôi dép thỏ màu hồng. Rất nhanh, cửa một căn phòng nào đó trong biệt thự mở ra từ bên trong, một con thỏ nhảy nhót tưng bừng xông ra, con thỏ nhảy rất nhanh, phảng phất như có dã thú hung mãnh nào đó đang đuổi theo sau lưng, sau đó nó vừa chạy vừa nhảy, xông vào phòng bếp. Hứa Du Cảnh nhìn thấy 'chính mình' trong phòng bếp đang đeo một chiếc tạp dề có hình gấu trúc, ngồi xổm xuống ôm con thỏ vào lòng, “Thỏ May Mắn, sao ngươi lại chạy ra đây.” Sau đó một bóng dáng quen thuộc không nhanh không chậm đi về phía nàng, không, phải là người trong phòng bếp. Đó là Đường Thư Hạ mặc áo ngủ màu hồng, mái tóc dài màu nâu tùy ý xõa xuống, “Hứa Du Cảnh, hôm nay chúng ta đi BBQ đi, ta muốn ăn chân thỏ nướng.”
Hứa Du Cảnh như người đứng xem, nhìn con thỏ nhỏ giãy giụa, “Đường Đường, hay là chúng ta đi ăn kem đi.”
Đường Thư Hạ hai mắt sáng lên, “Được.”
Hứa Du Cảnh phát hiện Đường Thư Hạ dường như rất nhanh đã quên sạch chuyện nướng thỏ, so với ăn thịt thỏ, ăn kem dường như thú vị hơn. Nàng đứng bên cạnh nhìn hai người họ thản nhiên đi tới một tiệm kem nổi tiếng trên mạng để xếp hàng, người xung quanh không ngừng nhìn về phía hai người họ, thậm chí còn chụp ảnh họ, sau đó hai người thoải mái tỏ ý đồng ý. Các nàng chụp ảnh, ăn kem, sau đó tìm một nơi yên tĩnh bắt đầu hôn nhau... Hứa Du Cảnh vừa mở mắt ra, trên đỉnh đầu là xà nhà chạm trổ vừa quen thuộc vừa xa lạ, nàng hai mắt nhìn thẳng chằm chằm vào xà nhà hồi lâu, mới nhớ ra cảnh trong mơ ngọt ngào vừa rồi. Trong mơ, nàng và Đường Thư Hạ dường như là một đôi tình nhân. Nàng vỗ trán mình, “Chẳng lẽ là ta ‘nhật hữu sở tư, dạ hữu sở mộng’ sao?”
Đường Thư Hạ vừa lúc bưng đồ ăn đến, “Mơ thấy gì vậy?”
Hứa Du Cảnh ngửi thấy mùi thơm thức ăn, bụng liền kêu lên ‘cô lỗ lỗ’ phản đối. Nàng quả thực đói rồi. Mãi cho đến khi nàng mặc quần áo chỉnh tề, ngồi trên ghế chuẩn bị hưởng thụ đãi ngộ được đút cho ăn, nàng nhìn bàn thức ăn toàn món mình yêu thích, nàng đột nhiên nhớ lại lúc ban đầu của hai người, mỗi lần Đường Thư Hạ gọi món ăn cho nàng đều là món nàng thích ăn nhất. Trùng hợp như vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận