Sau Khi Trọng Sinh Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 131

Rõ ràng mấy ngày trước còn tỏ ra rất mong chờ. Nàng tưởng rằng ít nhất phải chờ lão thái thái tỉnh lại, các nàng mới có thể rời đi. Đường Thư Hạ vừa lên xe liền lập tức đổi sang tư thế nửa nằm, “Không chạy nhanh lên, sẽ bị cậu lôi kéo đi làm khổ lực mất.” Nàng không có hứng thú ngồi trong phòng làm việc phê duyệt văn bản tài liệu, đối với việc diễn kịch cũng không hứng thú lắm, hai việc này so sánh, tính toán một chút, diễn kịch tương đối tự do hơn, ít nhất nàng không cần phải đối phó với những ký hiệu nhỏ như nòng nọc khiến nàng nhìn mà hoa cả mắt kia, chúng xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn qua thì trông na ná nhau, kết quả tổ hợp lại thì ý nghĩa lại khác xa vạn dặm. Quá tra tấn người mà. Đường Thư Hạ vừa nói xong, trong xe truyền đến tiếng cười của Hứa Du Cảnh, rất nhẹ, nhưng thính lực của nàng cỡ nào chứ, “Hứa Du Cảnh, có phải ngươi vừa mới cười nhạo ta không.” Hứa Du Cảnh căng khuôn mặt nhỏ, lắc đầu. Đường Thư Hạ tin rồi, nhưng ngay sau đó lại nghiêng đầu liền bắt gặp được độ cong nơi khóe môi đối phương đang nhếch lên, “Ngươi đang cười trộm đấy, Hứa Du Cảnh.” Hứa Du Cảnh bị bắt quả tang, dứt khoát cũng không che giấu nữa, khóe mắt đều cười cong thành vầng trăng non, càng tiếp xúc sâu với người này, càng có thể khám phá ra một mặt khác không ai biết của Đường Thư Hạ, bên dưới vẻ ngoài lạnh lùng xa cách, không gần người tình kia, thỉnh thoảng lại để lộ ra một hai chiếc xúc giác nhỏ mềm mại, cẩn thận từng li từng tí dò xét về phía nàng, điều này ai mà kháng cự nổi chứ. Hông của Hứa Du Cảnh đột nhiên không kịp phòng bị bị chọc một cái, nàng suýt nữa thì nhảy dựng lên, “Đường Đường.” Đường Thư Hạ nhìn ngón tay mình, lại nhìn vẻ mặt kinh hoảng kia của Hứa Du Cảnh, “Sao phản ứng của ngươi lại lớn như vậy.” Nói xong, Đường Thư Hạ lại đưa tay chọc chọc vào cái eo mềm mại kia của Hứa Du Cảnh, Hứa Du Cảnh vội vàng dùng tay cản lại, vừa đỡ vừa tránh, nhưng cũng không thoát khỏi vận mệnh bị Đường Thư Hạ áp chế, Hứa Du Cảnh vội vàng giương cờ trắng đầu hàng, nhưng người bên cạnh này căn bản không hiểu cái gì gọi là điểm dừng, Phần thịt nhột ở eo Hứa Du Cảnh vừa bị chọc lại vừa bị cào, đến cuối cùng nàng hai mắt rưng rưng trốn vào góc cầu xin tha thứ, “Đường Đường, ta sai rồi, ha ha ha.” Đường Thư Hạ không thể tin được hỏi lại, “Biết sai rồi à?” Hứa Du Cảnh liên tục gật đầu, trên mặt không biết là khóc hay cười, “Ta sai rồi, ngươi đừng chọc ta nữa.” Thật đúng là một bộ dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, ta thấy mà yêu. Đường Thư Hạ nhịn không được nhìn kỹ thêm, chuyện gì thế này, bộ dạng này của Hứa Du Cảnh ngược lại càng khiến nàng muốn mạnh tay trêu chọc hơn, a, không được, Đường Thư Hạ vội vàng đè nén suy nghĩ đột nhiên nảy ra trong đầu xuống, “Lần này tạm tha cho ngươi.”
Lái xe tiên sinh nhìn qua kính chiếu hậu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chuyên tâm nhìn con đường phía trước, xe chạy một đường rất ổn định đã tới đích. Đường Thư Hạ đến khách sạn, bảo trợ lý mang bản độc nhất được giấu dưới đáy va li hành lý của nàng tới. Tiểu Chu đến khách sạn này thì rất bất ngờ, khách sạn này cấp năm sao, thế nào cũng tốt hơn căn phòng gần studio kia, nhưng khi trông thấy Hứa Du Cảnh mở cửa thì hắn đã hiểu, mấy ngày nay Đường Thư Hạ thỉnh thoảng lại biến mất, thậm chí có đêm không về ngủ, thì ra là chạy tới đây ở cùng Hứa tiểu thư. Hứa Du Cảnh thấy Đường Thư Hạ đang chống đầu suy nghĩ gì đó, liền dùng nĩa nhỏ ghim miếng táo đã cắt lát đưa đến miệng Đường Thư Hạ, Đường Thư Hạ há miệng ăn ngay. Trợ lý đưa xong bản độc nhất liền rời đi, trước khi đóng cửa vừa kịp trông thấy cảnh này. Trong lòng hắn nghĩ, oa, Hứa tiểu thư đối với Hạ tỷ thật là tốt, phải chi đám bạn của hắn có ngày cũng đối xử với hắn như vậy, thì con thuyền hữu nghị nhỏ bé của bọn hắn cũng sẽ không ngày nào cũng chòng chành bên bờ vực lật thuyền. Đường Thư Hạ ăn vài miếng táo, đến khi Hứa Du Cảnh đưa thêm thì phát hiện nàng không lên tiếng, liền đem đĩa táo đặt sang một bên, nàng chọn một góc khuất có thể tùy thời nhìn thấy Đường Thư Hạ, lặng lẽ lật sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu, có thể thấy đối phương đang dùng đuôi bút gõ gõ vào đầu mình, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, trông khổ sở vô cùng, giống như rất nhiều sinh viên đại học viết mãi không ra luận văn, liên tục lật tài liệu với vẻ mặt bực bội. Đường Thư Hạ đúng là đang gặp phải vấn đề khó khăn, nàng phát hiện trong cổ phương này có một hai vị thuốc hoàn toàn không đúng, có thể là dược liệu đã tuyệt tích, thế là nàng lật bản độc nhất kêu sột soạt, cố gắng tìm trong đó vị thuốc có dược tính tương tự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận