Sau Khi Trọng Sinh Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn
Chương 27
Đường Thư Hạ, “Cao Tổng kia của ngươi lại giao cho ngươi nhiệm vụ mới gì rồi.” Tạ Kim Chi cười ha hả, mồ hôi lạnh suýt chảy xuống, lái xe đi một đoạn, trong xe truyền đến giọng nói lí nhí của nàng, “Là, là bảo ngươi dẫn dắt người mới.” Loại chuyện dẫn dắt người mới trong giới này thật ra cũng thường xuyên xảy ra, nhưng phần lớn là tiền bối có tiếng tăm dẫn dắt hậu bối, tình huống như của Đường Thư Hạ thì tương đối hiếm thấy. Tạ Kim Chi rất rõ ràng, công ty bất mãn với biểu hiện của Đường Thư Hạ trong thời gian gần đây, nhất là Cao Tổng, gần đây ngày nào cũng nổi trận lôi đình chỉ vào mũi nàng chửi mắng, nói các nàng cánh cứng rồi các kiểu. Cho nên công ty mới quyết định vào lúc Đường Thư Hạ vẫn còn giá trị lợi dụng, phải vắt kiệt giá trị cuối cùng của nàng. Lợi dụng lưu lượng mà nàng vừa có được nhờ màn lật ngược tình thế gần đây, để lăng xê nghệ sĩ mới.
Đường Thư Hạ, “A.” Tạ Kim Chi trong đầu lập tức hiện ra bộ sưu tập biểu cảm của Đường Thư Hạ đang lan truyền mới nhất trên mạng, chỉ thế này thôi??? Nàng vội lắc đầu, gạt bỏ hình ảnh trong đầu, “Thư Hạ, ngươi đừng nóng giận, có chuyện gì có thể từ từ trao đổi, hay là chúng ta đến công ty gặp Cao Tổng xem sao?” Đường Thư Hạ, “Không gặp.” sau đó nàng lại bổ sung một câu, “Không có tức giận.” Tạ Kim Chi nhất thời không đoán ra được rốt cuộc nàng muốn làm gì, lo lắng bất an suốt đường đi, lúc đến cửa chính, khi Đường Thư Hạ xuống xe đột nhiên hỏi một câu như học sinh ngoan, “Cái gì gọi là tốt A, cái gì gọi là đồng tính nữ?” Tạ Kim Chi xuống xe chân mềm nhũn, suýt nữa đập vào cửa xe.
Đường Thư Hạ nhíu mày, “Ngươi cũng không biết à?” Mấy từ này đều xuất hiện bên dưới các video liên quan đến nàng, thậm chí ẩn chứa một loại ác ý. Đường Thư Hạ lục lại ký ức của nguyên thân, phát hiện nội dung liên quan đến mảng này cũng trống rỗng, xem ra nàng phải tìm thời gian học hỏi thêm kiến thức của thế giới này, để không đến mức bị người ta lừa mà không hề hay biết.
Tạ Kim Chi ho khan một tiếng, hắng giọng, “Đồng tính nữ là cái đó đó.” Đường Thư Hạ, “Cái nào?” Tạ Kim Chi đối diện với đôi mắt đơn thuần này, hạ quyết tâm nhắm mắt lại, thầm tính toán, dù sao sớm muộn gì cũng phải biết chuyện này, dù bây giờ nàng không nói, đến lúc đó cũng sẽ có người khác đến rỉ tai Đường Thư Hạ, chi bằng nói thẳng luôn, “Bảo ngươi đừng nói lung tung rồi, giờ thì hay rồi, vừa mất một nhãn hiệu, lỡ như nhãn hiệu này cũng bị liên lụy, sự nghiệp diễn xuất này của ngươi thật đúng là lắm tai ương... Khụ, làm chút quan hệ công chúng là được, thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, chuyện nhỏ thôi, chuyện nhỏ thôi.” Tạ Kim Chi vừa nghĩ linh tinh, vừa tra cứu cho nàng xem, “Đây, tự mình xem đi.” Đường Thư Hạ nhìn vô cùng chăm chú, xem xong ném di động lại cho Tạ Kim Chi, “Chẳng qua chỉ là ‘mài kính’ mà thôi, tại sao người ở đây các ngươi lại không chấp nhận được?” Tạ Kim Chi, “A, cái gì mài kính? Đối với nhóm người thiểu số này, cũng không phải là không chấp nhận được, chỉ là có một số người tư tưởng tương đối truyền thống bảo thủ, không cách nào tán thành. Nhưng cũng có những người cởi mở, bọn họ cảm thấy yêu đương là tự do, không liên quan đến giới tính. Vả lại, ngươi cũng đâu phải thật sự thích phụ nữ, ta nhớ lúc đó mục giới tính ngươi điền là khác giới mà…” Đường Thư Hạ đã đi xa.
Tạ Kim Chi vội vàng đuổi theo, “Hôm nào ngươi phối hợp với ta chụp một bộ ảnh, không cần để ý đến chuyện này, trí nhớ của công chúng rất nhanh sẽ bị những chuyện mới lạ khác thu hút, rồi sẽ không còn ai nhớ chuyện này của ngươi nữa.”
Hôm sau, Tạ Kim Chi lại một lần nữa làm tài xế, nàng mang một đôi mắt gấu trúc, vừa ngáp vừa nhìn Đường Thư Hạ ăn mặc lộng lẫy thong thả đi tới, rồi lại nhìn quần áo nhăn nhúm của mình, càng cảm thấy mình giống như tài xế thật, “Thư Hạ, ta thấy ngươi thiếu một tài xế rồi đấy.” Đường Thư Hạ ban đầu muốn thử dùng khinh công, nhưng thế giới này đâu đâu cũng có giám sát, mà nội lực của nàng lại hoàn toàn không có, khinh công trong thời gian ngắn cũng không lấy lại được, còn về lái xe thì nàng không biết.
“Ý kiến của ngươi ta sẽ tiếp thu.” “Hay là lúc nào đó ta nói với công ty một tiếng.” “Không cần.” Tạ Kim Chi đưa người đến cửa tửu điếm, lắm miệng hỏi một câu, “Hôm nay hẹn người nào quan trọng sao mà lại chọn khách sạn cao cấp thế này?” Đường Thư Hạ, “Hồng Môn Yến.” Tạ Kim Chi há hốc miệng, “!!!” Nàng nhìn Đường Thư Hạ được người hầu đón vào, đấu tranh nội tâm liên tục, lập tức giao xe cho nhân viên phục vụ khách sạn, lặng lẽ đuổi theo, nhưng khi nàng vào tửu điếm thì đã hoàn toàn không thấy bóng dáng Đường Thư Hạ đâu nữa.
Đường Thư Hạ gần như quen đường quen lối tiến vào phòng đã đặt trước. Trong phòng, ngoài gia đình ba người của Đường Minh Thành, trên bàn còn có thêm hai người khác, một nam thanh niên và một phụ nữ ngồi xe lăn. Khi Đường Thư Hạ nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, nụ cười trên mặt dần trở nên chân thành hơn một chút.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Hứa Du Cảnh cũng thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên khi thấy Đường Thư Hạ bước vào, nhưng rất nhanh, nàng lại như không có chuyện gì xảy ra mà thu hồi tầm mắt, tiếp tục uống trà.
“Sao giờ mới đến?” Đường Minh Thành hận sắt không thành thép trừng mắt nhìn nàng, nhưng khi thấy nàng ăn mặc lộng lẫy, giọng điệu không khỏi dịu đi mấy phần, “Người ta Hứa Hằng đã đợi ngươi rất lâu rồi đấy, còn không mau xin lỗi người ta đi.” Hứa Hằng lịch sự đưa tay ra, “Đường Thư Hạ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Đường Thư Hạ chần chừ một lát, đưa tay chạm nhẹ rồi thu về ngay, “Ngươi biết ta à?” Hứa Hằng nháy mắt với nàng, “Đương nhiên, sự tích của ngươi ta có nghe qua đôi chút, nhưng chỉ sợ ngươi không biết ta.” Sau đó hắn ảo não vỗ vào đầu mình, như thể vừa nhớ ra người bên cạnh, “Đúng rồi, giới thiệu với ngươi một chút, vị này là chị họ ta, Hứa Du Cảnh.” Đường Thư Hạ hơi nghiêng đầu, đi thẳng qua Hứa Hằng, kéo một chiếc ghế ngồi xuống cạnh Hứa Du Cảnh. Nàng nghiêng người, ghé sát vào tai Hứa Du Cảnh khẽ cười, “Thì ra ngươi tên là Hứa Du Cảnh à.” Lỗ tai Hứa Du Cảnh khẽ động một cách nhạy cảm.
Đường Thư Hạ như phát hiện ra châu lục mới, ghé sát lại nhìn kỹ hơn, “A, tai ngươi đỏ lên rồi kìa.” “Khụ khụ khụ khụ.” “Thư Hạ, không được thất lễ.” Đường Thư Hạ đang định phản bác thì một giọng nói thanh lãnh bên cạnh đã trả lời thay nàng, “Đường tiểu thư rất tốt, nàng không có thất lễ.” Hứa Hằng ngạc nhiên nhìn Hứa Du Cảnh, “Đúng đúng đúng.” Đường Văn Tĩnh oán hận nhìn bộ ba vui vẻ hòa thuận đối diện, nhất là thái độ của Hứa Du Cảnh đối với Đường Thư Hạ. Vừa rồi nàng cũng cố gắng bắt chuyện với vị chị họ này của Hứa Hằng để kéo gần quan hệ, kết quả đối phương rất lạnh nhạt, phần lớn thời gian đều là Hứa Hằng cố gắng cứu vãn bầu không khí, thật là vô vị. Sao Đường Thư Hạ vừa đến thì mọi chuyện lại hoàn toàn thay đổi thế này.
Đường Thư Hạ, “A.” Tạ Kim Chi trong đầu lập tức hiện ra bộ sưu tập biểu cảm của Đường Thư Hạ đang lan truyền mới nhất trên mạng, chỉ thế này thôi??? Nàng vội lắc đầu, gạt bỏ hình ảnh trong đầu, “Thư Hạ, ngươi đừng nóng giận, có chuyện gì có thể từ từ trao đổi, hay là chúng ta đến công ty gặp Cao Tổng xem sao?” Đường Thư Hạ, “Không gặp.” sau đó nàng lại bổ sung một câu, “Không có tức giận.” Tạ Kim Chi nhất thời không đoán ra được rốt cuộc nàng muốn làm gì, lo lắng bất an suốt đường đi, lúc đến cửa chính, khi Đường Thư Hạ xuống xe đột nhiên hỏi một câu như học sinh ngoan, “Cái gì gọi là tốt A, cái gì gọi là đồng tính nữ?” Tạ Kim Chi xuống xe chân mềm nhũn, suýt nữa đập vào cửa xe.
Đường Thư Hạ nhíu mày, “Ngươi cũng không biết à?” Mấy từ này đều xuất hiện bên dưới các video liên quan đến nàng, thậm chí ẩn chứa một loại ác ý. Đường Thư Hạ lục lại ký ức của nguyên thân, phát hiện nội dung liên quan đến mảng này cũng trống rỗng, xem ra nàng phải tìm thời gian học hỏi thêm kiến thức của thế giới này, để không đến mức bị người ta lừa mà không hề hay biết.
Tạ Kim Chi ho khan một tiếng, hắng giọng, “Đồng tính nữ là cái đó đó.” Đường Thư Hạ, “Cái nào?” Tạ Kim Chi đối diện với đôi mắt đơn thuần này, hạ quyết tâm nhắm mắt lại, thầm tính toán, dù sao sớm muộn gì cũng phải biết chuyện này, dù bây giờ nàng không nói, đến lúc đó cũng sẽ có người khác đến rỉ tai Đường Thư Hạ, chi bằng nói thẳng luôn, “Bảo ngươi đừng nói lung tung rồi, giờ thì hay rồi, vừa mất một nhãn hiệu, lỡ như nhãn hiệu này cũng bị liên lụy, sự nghiệp diễn xuất này của ngươi thật đúng là lắm tai ương... Khụ, làm chút quan hệ công chúng là được, thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, chuyện nhỏ thôi, chuyện nhỏ thôi.” Tạ Kim Chi vừa nghĩ linh tinh, vừa tra cứu cho nàng xem, “Đây, tự mình xem đi.” Đường Thư Hạ nhìn vô cùng chăm chú, xem xong ném di động lại cho Tạ Kim Chi, “Chẳng qua chỉ là ‘mài kính’ mà thôi, tại sao người ở đây các ngươi lại không chấp nhận được?” Tạ Kim Chi, “A, cái gì mài kính? Đối với nhóm người thiểu số này, cũng không phải là không chấp nhận được, chỉ là có một số người tư tưởng tương đối truyền thống bảo thủ, không cách nào tán thành. Nhưng cũng có những người cởi mở, bọn họ cảm thấy yêu đương là tự do, không liên quan đến giới tính. Vả lại, ngươi cũng đâu phải thật sự thích phụ nữ, ta nhớ lúc đó mục giới tính ngươi điền là khác giới mà…” Đường Thư Hạ đã đi xa.
Tạ Kim Chi vội vàng đuổi theo, “Hôm nào ngươi phối hợp với ta chụp một bộ ảnh, không cần để ý đến chuyện này, trí nhớ của công chúng rất nhanh sẽ bị những chuyện mới lạ khác thu hút, rồi sẽ không còn ai nhớ chuyện này của ngươi nữa.”
Hôm sau, Tạ Kim Chi lại một lần nữa làm tài xế, nàng mang một đôi mắt gấu trúc, vừa ngáp vừa nhìn Đường Thư Hạ ăn mặc lộng lẫy thong thả đi tới, rồi lại nhìn quần áo nhăn nhúm của mình, càng cảm thấy mình giống như tài xế thật, “Thư Hạ, ta thấy ngươi thiếu một tài xế rồi đấy.” Đường Thư Hạ ban đầu muốn thử dùng khinh công, nhưng thế giới này đâu đâu cũng có giám sát, mà nội lực của nàng lại hoàn toàn không có, khinh công trong thời gian ngắn cũng không lấy lại được, còn về lái xe thì nàng không biết.
“Ý kiến của ngươi ta sẽ tiếp thu.” “Hay là lúc nào đó ta nói với công ty một tiếng.” “Không cần.” Tạ Kim Chi đưa người đến cửa tửu điếm, lắm miệng hỏi một câu, “Hôm nay hẹn người nào quan trọng sao mà lại chọn khách sạn cao cấp thế này?” Đường Thư Hạ, “Hồng Môn Yến.” Tạ Kim Chi há hốc miệng, “!!!” Nàng nhìn Đường Thư Hạ được người hầu đón vào, đấu tranh nội tâm liên tục, lập tức giao xe cho nhân viên phục vụ khách sạn, lặng lẽ đuổi theo, nhưng khi nàng vào tửu điếm thì đã hoàn toàn không thấy bóng dáng Đường Thư Hạ đâu nữa.
Đường Thư Hạ gần như quen đường quen lối tiến vào phòng đã đặt trước. Trong phòng, ngoài gia đình ba người của Đường Minh Thành, trên bàn còn có thêm hai người khác, một nam thanh niên và một phụ nữ ngồi xe lăn. Khi Đường Thư Hạ nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, nụ cười trên mặt dần trở nên chân thành hơn một chút.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Hứa Du Cảnh cũng thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên khi thấy Đường Thư Hạ bước vào, nhưng rất nhanh, nàng lại như không có chuyện gì xảy ra mà thu hồi tầm mắt, tiếp tục uống trà.
“Sao giờ mới đến?” Đường Minh Thành hận sắt không thành thép trừng mắt nhìn nàng, nhưng khi thấy nàng ăn mặc lộng lẫy, giọng điệu không khỏi dịu đi mấy phần, “Người ta Hứa Hằng đã đợi ngươi rất lâu rồi đấy, còn không mau xin lỗi người ta đi.” Hứa Hằng lịch sự đưa tay ra, “Đường Thư Hạ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Đường Thư Hạ chần chừ một lát, đưa tay chạm nhẹ rồi thu về ngay, “Ngươi biết ta à?” Hứa Hằng nháy mắt với nàng, “Đương nhiên, sự tích của ngươi ta có nghe qua đôi chút, nhưng chỉ sợ ngươi không biết ta.” Sau đó hắn ảo não vỗ vào đầu mình, như thể vừa nhớ ra người bên cạnh, “Đúng rồi, giới thiệu với ngươi một chút, vị này là chị họ ta, Hứa Du Cảnh.” Đường Thư Hạ hơi nghiêng đầu, đi thẳng qua Hứa Hằng, kéo một chiếc ghế ngồi xuống cạnh Hứa Du Cảnh. Nàng nghiêng người, ghé sát vào tai Hứa Du Cảnh khẽ cười, “Thì ra ngươi tên là Hứa Du Cảnh à.” Lỗ tai Hứa Du Cảnh khẽ động một cách nhạy cảm.
Đường Thư Hạ như phát hiện ra châu lục mới, ghé sát lại nhìn kỹ hơn, “A, tai ngươi đỏ lên rồi kìa.” “Khụ khụ khụ khụ.” “Thư Hạ, không được thất lễ.” Đường Thư Hạ đang định phản bác thì một giọng nói thanh lãnh bên cạnh đã trả lời thay nàng, “Đường tiểu thư rất tốt, nàng không có thất lễ.” Hứa Hằng ngạc nhiên nhìn Hứa Du Cảnh, “Đúng đúng đúng.” Đường Văn Tĩnh oán hận nhìn bộ ba vui vẻ hòa thuận đối diện, nhất là thái độ của Hứa Du Cảnh đối với Đường Thư Hạ. Vừa rồi nàng cũng cố gắng bắt chuyện với vị chị họ này của Hứa Hằng để kéo gần quan hệ, kết quả đối phương rất lạnh nhạt, phần lớn thời gian đều là Hứa Hằng cố gắng cứu vãn bầu không khí, thật là vô vị. Sao Đường Thư Hạ vừa đến thì mọi chuyện lại hoàn toàn thay đổi thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận