Sau Khi Trọng Sinh Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 139

Thật ra vừa rồi trong điện thoại Khấu Cảnh Trạch cũng có chút không vui, hắn không phải là chưa gặp qua người tạm thời xé bỏ hiệp nghị, cũng không phải chưa thấy qua người đòi hỏi nhiều, nhưng điều kiện tiên quyết là, Hứa Du Cảnh phải thật sự bị trói đến nơi này. “Gấp cái gì, chúng ta đều tới rồi, chẳng lẽ còn thiếu của ngươi được sao? Trước tiên dẫn ta đi xem người.” Vừa rồi hắn đang bận, gọi video cũng nhìn không rõ, chỉ có tự mình kiểm tra hàng, hắn mới có thể thực sự yên tâm. Đáy mắt mấy người hiện lên vẻ bối rối cùng chột dạ, đầu trọc càng là sau lưng rịn ra mồ hôi lạnh, “Lão bản, ngài nói vậy là không tin tưởng mấy huynh đệ chúng ta rồi.”
Khấu Cảnh Trạch đáp: “Chẳng lẽ quy củ không phải là một tay giao tiền, một tay giao hàng sao? Với lại các ngươi đang lo lắng cái gì, tiền ta chắc chắn sẽ không thiếu của các ngươi.”
Mấy người đầu trọc căn bản không hề trói được người, sao có thể không lo lắng cho được. Tim gần như muốn nhảy lên tới cổ họng. “Đại ca, dẫn hắn đi xem một chút đi, để hắn hết hy vọng. Có phải là để ngài xem xong, ngài liền đưa tiền cho lão đại chúng ta không?”
“Đúng vậy.” Khấu Cảnh Trạch kỳ quái nhìn bọn hắn một lượt, đầu trọc cắn răng một cái, lập tức dẫn theo hắn đi về phía nhà kho. Trước cửa nhà kho còn có mấy huynh đệ đang lười biếng hút thuốc, vừa nhìn thấy đầu trọc tới, lập tức giẫm tắt mẩu thuốc lá, sau đó hai người hợp lực mở cửa ra. Ánh nắng chiếu rọi vào không gian giam giữ, chính giữa có một người ngồi trên xe lăn, đầu bị trùm một miếng vải đen, trên hai chân còn đắp một tấm thảm nhỏ, hai tay thì bị trói chặt bằng dây thừng vải đay thô. Khấu Cảnh Trạch ra hiệu cho người vén tấm vải đen lên. Bên dưới tấm vải đen, là gương mặt hơi tái nhợt của Hứa Du Cảnh, hai mắt nhắm nghiền, đầu cúi thấp, dường như đã ngất đi. Những người khác kinh ngạc kêu lên, Ngọa Tào, người trên xe lăn này là ai??? Khấu Cảnh Trạch lại phá lên cười ha ha ha ha, cuối cùng, trên mặt lộ ra mấy phần dữ tợn, “Tốt, rất tốt, không ngờ Hứa tiểu thư cao cao tại thượng cũng có ngày rơi vào tay ta, Tiểu Cảnh, không ngờ tới phải không? Các ngươi làm việc thật không tệ, ta rất hài lòng.”
Đầu trọc đang lúc đầu óc hỗn loạn nghe vậy, lập tức tỉnh táo lại, “Ha ha, lão bản hài lòng là được rồi, vậy tiền của chúng ta…”
Khấu Cảnh Trạch khinh thường liếc mắt nhìn hắn, “Yên tâm, bây giờ liền chuyển khoản cho các ngươi.”
Đầu trọc không nén được mà xoa tay, “Hắc hắc hắc, lão bản thật hào phóng.”
Lông tím đứng bên cạnh thấp giọng hỏi đầu trọc, “Đại ca, tiền vào tài khoản chưa?”
Khấu Cảnh Trạch dọc đường đi đã nghe không dưới năm lần đòi tiền, trong lòng rất phiền, dứt khoát gọi điện thoại trực tiếp bảo trợ lý chuyển tiền vào tài khoản tương ứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận