Sau Khi Trọng Sinh Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 266

Hứa Du Cảnh tò mò, “Vừa rồi nghe thấy ngươi đang cười, là mơ thấy chuyện gì vui à?”
Đường Thư Hạ có thể nói gì đây, nàng ở trong mơ đã được thưởng thức cảnh Hứa Kinh Quốc cùng Hứa Tinh Thành nước mắt nước mũi đầm đìa đầy uất ức, hai thứ đồ bỏ đi này mà ném đến thế giới của nàng, nàng chỉ cần vài phút là có thể khiến đầu bọn hắn rơi xuống đất, đâu còn chuyện gì bực mình sót lại nữa. Mà ở thế giới này, kết cục của Hứa Tinh Thành vẫn đang chờ phán quyết cuối cùng từ cấp trên, còn về phần lão già chết tiệt Hứa Kinh Quốc này, vì không phạm pháp nên cũng không cần tiếp nhận thẩm phán. Nhưng theo Đường Thư Hạ thấy, muốn nói kẻ cầm đầu thì chính là Hứa Kinh Quốc, nếu hắn quản được nửa thân dưới của mình, không trêu chọc nhiều người như vậy, dành chút tâm sức dạy dỗ con cái, thì đã không có nhiều chuyện loạn thất bát tao như thế. Hứa Du Cảnh thấy nàng mãi không lên tiếng, “Đường Đường, ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Đường Thư Hạ chậc lưỡi, “Mơ thấy ngươi chuẩn bị cho ta một bàn Mãn Hán toàn tịch, hương vị đặc biệt ngon.”
Hứa Du Cảnh xem giờ, đã qua bữa cơm rồi, “Bây giờ muốn ăn gì, ta gọi món cho ngươi.” Đừng nói là Mãn Hán toàn tịch, dù cho Đường Thư Hạ nói muốn sao hay trăng, Hứa Du Cảnh cũng đều muốn hái xuống đưa đến trước mặt nàng. Hứa Du Cảnh ăn cơm cùng nàng xong liền đi làm việc, Đường Thư Hạ dứt khoát cầm lấy cuốn kịch bản đã bị bóp đến không còn ra hình dạng kia bắt đầu xem. Nhân vật chính là một thành viên hoàng tộc, vì mạng sống nên không thể không dùng đủ mọi cách ngụy trang bản thân, vì báo thù mà phải nằm gai nếm mật sống ngay dưới mí mắt kẻ thù. Điều thú vị nhất là, vị hoàng tộc này lại là nữ cải nam trang. Xem một hồi, Đường Thư Hạ đã đọc đến nhập tâm. Kịch bản đại khí bàng bạc, tuyến truyện chính toàn là con đường sự nghiệp, còn những chuyện tình tình yêu yêu kia lại nằm hết trên người các vai phụ khác. Đường Thư Hạ bất tri bất giác xem hết cả bộ kịch bản, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt mỉm cười của Hứa Du Cảnh, không biết hắn đã đứng đó bao lâu. Hai người cùng nhau về nhà. Hứa Du Cảnh nắm lấy ngón tay nàng, “Đường Đường, ngươi định chuẩn bị khai máy sao?”
Đường Thư Hạ vẫn chưa quyết định, nàng híp mắt lại, “Hứa Du Cảnh, ngươi có vẻ rất mong chờ ta đi đóng phim nhỉ.”
Câu hỏi này rất nguy hiểm, không thua gì việc mẹ vợ và vợ cùng rơi xuống sông thì cứu ai trước. Hứa Du Cảnh không nhịn được, bật cười trước, “Đường Đường, ta chỉ ước gì có thể buộc ngươi ở bên cạnh ta hai mươi bốn giờ một ngày.” Nhưng điều đó rất không thực tế. Dạo gần đây, Hứa Du Cảnh thường xuyên vừa ngẩng đầu lên là lại thấy dáng vẻ hoặc là bực bội hoặc là mày chau mặt ủ của người nào đó, hiển nhiên là Đường Thư Hạ ở công ty tâm trạng không tốt, cảm thấy rất nhàm chán. Mà công việc của hắn thì lại khô khan nhàm chán, mỗi ngày đều lặp đi lặp lại những việc giống nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận