Sau Khi Trọng Sinh Tôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 106

Chu Tẩu xác nhận lại nhiều lần, lúc nàng đem hai đĩa thức ăn bưng vào bếp thì không nén được bực bội, “Rõ ràng là ta bày trước mặt Ngũ tiểu thư mà, sao lại chạy đến trước mặt Tam tiểu thư vậy.” Nàng không hiểu được những khúc mắc bên trong Hứa Gia, chỉ biết lắc đầu thở dài, cuối cùng đau lòng đổ hai món ăn này vào thùng rác. Nụ cười trên mặt Hứa Tiếu Nghiên cứng đờ, nàng lập tức cúi gằm mặt, che giấu sự phẫn nộ và bất mãn nơi đáy mắt. Dựa vào cái gì chứ? Chỉ vì một câu không thích ăn của Hứa Du Cảnh, phụ thân liền có thể vì nàng mà quát mắng Chu Tẩu, thật quá không công bằng. Sự không công bằng trước kia còn chưa tính, bây giờ Hứa Du Cảnh đã là một kẻ phế nhân, vậy mà vẫn được che chở như thế, thật khiến người ta khó chịu. Cùng bất mãn như nàng còn có rất nhiều người, nhưng cũng không ai dám thể hiện ra trước mặt Hứa Kinh Quốc. Mọi người đều `mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm`, không muốn trở thành Hứa Tiếu Nghiên kế tiếp, bầu không khí trên bàn ăn vừa ngượng ngùng lại vừa trầm lắng. Bọn họ cẩn thận từng li từng tí ngước mắt nhìn người gây ra sự cố, phát hiện sắc mặt Hứa Du Cảnh vẫn thản nhiên, dường như màn kịch diễn ra từ nãy đến giờ trên bàn ăn này chẳng hề liên quan chút nào đến nàng. Mãi cho đến khi Chu Tẩu làm lại hai món ăn khác cho Hứa Du Cảnh bưng lên, Hứa Tinh Thành mới nhẹ giọng nhắc nhở Hứa Kinh Quốc, “Ba ba, có thể ăn cơm rồi.” Hứa Kinh Quốc là người đầu tiên động đũa, lúc này Hứa Tinh Thành mới cầm lấy `công đũa`, cười gắp một miếng rau xanh cho Hứa Du Cảnh ngồi bên tay trái hắn, “Tiểu Cảnh, mấy tháng nay ở bên ngoài có phải không chăm sóc tốt cho mình không, ta thấy ngươi lại gầy đi không ít, ăn nhiều một chút.”
Hứa Du Cảnh không đụng vào miếng rau đó, mà tự mình cầm đũa gắp một món ăn khác, từ tốn ăn từng miếng nhỏ. Hứa Kinh Quốc nhìn thấy hết những hành động nhỏ của hai đứa con này, khi nhìn Hứa Du Cảnh, đáy mắt ông thoáng hiện lên một tia thương tiếc. Hai đứa bé này là hai người ông hài lòng nhất, đứa lớn Hứa Tinh Thành làm việc vững vàng thỏa đáng, đứa thứ ba từ nhỏ đã có `thiên phú xuất chúng`, `đã gặp qua là không quên được`, ông sớm đã đưa nàng ra nước ngoài học tài chính, chính là vì mong có một ngày nàng có thể trở về giúp đỡ, kết quả, một trận `tai nạn xe cộ` đã trực tiếp hủy hoại đứa nhỏ này. Rất nhanh, bữa cơm kết thúc khi Hứa Kinh Quốc đặt đũa xuống, cả bàn ăn gần như lặng ngắt như tờ. Hứa Kinh Quốc nhìn Hứa Du Cảnh, “Tiểu Cảnh, ngươi theo ta đến thư phòng một chuyến.”
Thư phòng của Hứa Kinh Quốc ở trên lầu ba, trong nhà có lắp đặt thang máy đi thẳng lên, giống hệt cái thang máy trong biệt thự của Hứa Du Cảnh, là Hứa Tinh Thành cố ý cho người lắp đặt, chính là để thuận tiện cho Hứa Du Cảnh ra vào. Cửa phòng vừa đóng lại, ngăn cách hết thảy âm thanh bên ngoài. Hứa Kinh Quốc đi thẳng vào vấn đề, “Nghe nói gần đây ngươi ở thành phố C bỏ ra giá cao đấu giá một gốc `dược thực`, tặng cho một `tiểu minh tinh`.”
Hứa Du Cảnh vừa nghĩ tới cái mầm đậu nhỏ đang được trồng trong sân nào đó, gió thổi qua, thân hình nhỏ bé còn lắc lư như đang gật đầu, giống như đang chào hỏi nàng, đáy mắt nàng không khỏi hiện lên một tia ấm áp, “Chẳng lẽ ba ba gọi con về là vì chuyện này sao?”
Hứa Kinh Quốc cũng là lúc tham gia một buổi yến tiệc nào đó, bị đối thủ cạnh tranh trong giới kinh doanh cạnh khóe một câu, người kia `âm dương quái khí` khen ông có cô con gái khí phách ngời ngời, vì muốn có được nụ cười của `hồng nhan`, vừa ra tay đã là mấy trăm triệu, so với ông `lão tử` này lúc còn trẻ thì `chỉ có hơn chứ không kém`, lúc đó ông mới biết Hứa Du Cảnh đã âm thầm lặng lẽ làm ra chuyện như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận