Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 733 nếu như không có giữ vững quan ải, tương lai sẽ là bộ dáng gì? Thủ quan chi chiến kết thúc

Chương 733 nếu như không giữ vững quan ải, tương lai sẽ ra sao? Thủ quan chi chiến kết thúc
“Tâm Đồng đã hiểu.” Trần Tâm Đồng nhẹ gật đầu, hai tay tạo ấn, một đạo ấn pháp huyền ảo chợt xuất hiện, sau đó hắn hướng thần đồng huyễn giới khẽ điểm một cái, ký ức liên quan tới thân thế Từ Tống trong đầu Từ Tống và học sinh ở các quan ải đã hoàn toàn biến m·ấ·t.
Nhiễm Thu nhìn cảnh tượng bên trong thần đồng huyễn giới, lẩm bẩm nói: “Ta từng nghe ngươi nói, trong trận chiến này dị tộc chỉ dùng mười sáu ngày liền c·ô·ng p·h·á tất cả các quan ải tạm thời trong Hỗn Độn giới, nên vòng thứ nhất thí luyện thần đồng huyễn giới này, việc giữ vững quan ải mười sáu ngày đã là cực hạn, nhưng hôm nay Từ Tống đột p·h·á giới hạn này, vậy tiếp theo cuộc thí luyện nên tiến hành như thế nào?”
Trần Tâm Đồng nghe vậy, cười gượng một tiếng, nói “Chuyện này đúng là vượt ngoài dự đoán của ta, theo kế hoạch ban đầu của ta, cuộc thí luyện tiếp theo sẽ là khoảnh khắc tất cả quan ải bị c·ô·ng p·h·á, học sinh liền sẽ được truyền tống tập thể đến t·h·i·ê·n Quan, tiến hành thí luyện cuối cùng, bây giờ Từ Tống giữ vững quan ải, ta cũng không biết nên làm thế nào tiếp.”
“Lão sư, ngài có đề nghị gì cho Tâm Đồng không?”
Nhiễm Thu nghe vậy, trầm mặc một hồi, sau đó nhẹ giọng nói: “Từ Tống đã thông qua vòng thứ nhất thí luyện, nếu để hắn tiếp tục ở lại trong quan ải cũng không có ý nghĩa thí luyện, về phần học sinh khác, phần lớn cũng đều đang lang thang trong thần đồng huyễn giới, cũng không có chỗ nào khác để đi.”
“Như vậy đi, ngươi trực tiếp tuyên bố với Từ Tống và các học sinh trong quan ải của hắn rằng vòng thứ nhất thí luyện kết thúc, ngày mai sẽ đưa toàn bộ học sinh đến t·h·i·ê·n Quan, để tiến hành vòng thí luyện tiếp theo.”
“Dù sao, chúng ta cũng phải nghĩ cho những học sinh khác, nếu như chỉ vì một mình Từ Tống mà thay đổi tiến độ thí luyện ban đầu, từ đó làm cho những học sinh khác gặp phải những trắc trở không đáng có, như vậy là không c·ô·ng bằng với bọn họ.”
Nghe Nhiễm Thu nói, Trần Tâm Đồng khẽ vuốt cằm, “Lão sư nói rất đúng, ta sẽ đi làm ngay.”
Nói xong, hai tay Trần Tâm Đồng kết ấn, một đạo ấn ký huyền ảo lại một lần nữa đ·á·n·h vào thần đồng t·ử huyễn giới bên trong....
Giờ phút này, trong cửa ải thứ bảy, yến tiệc ăn mừng đánh lui dị tộc vừa mới bắt đầu, Từ Tống liền nghe thấy một thanh âm mơ hồ.
“Chúc mừng chư vị đã thành c·ô·ng giữ vững quan ải, vòng thí luyện sơ cấp thứ nhất kết thúc, ngày mai tất cả học sinh sẽ được truyền tống đến t·h·i·ê·n Quan, để tiến hành vòng thí luyện cuối cùng thứ nhất, xin mời các học sinh chuẩn bị sẵn sàng.”
Thanh âm này chính là của Trần Tâm Đồng, đương nhiên, chỉ có một mình Từ Tống và đoàn người của hắn mới nghe được.
“Vậy là kết thúc rồi sao?”
Ngồi bên cạnh Nhan Văn, Từ Tống có chút sững sờ, vốn hắn nghĩ rằng mình có thể nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa ở trong quan ải, không ngờ vòng thí luyện thứ nhất này lại kết thúc nhanh như vậy.
Điều này cũng làm cho trong lòng Từ Tống có chút cảm khái, dù hắn chỉ ở nơi này mười lăm ngày, nhưng cũng đã t·r·ải qua rất nhiều chuyện, quen biết không ít bạn bè.
Bây giờ, phải rời đi như vậy, trong lòng hắn tự nhiên có chút luyến tiếc.
Bất quá, Từ Tống cũng hiểu rằng, dù sao đây cũng chỉ là thí luyện, tất cả ở đây đều là hư ảo, hắn không thể để bọn họ mãi mãi ở lại nơi này được.
Không chỉ Từ Tống, các học sinh khác cũng lộ vẻ cảm khái trên khuôn mặt, dù ai cũng biết Triệu Thanh, Nhan Văn và toàn bộ quan ải trước mắt đều là giả, nhưng những điều đã trải qua ở nơi này, lại mang đến cho họ cảm giác rất chân thật.
“Chư vị, không cần có bộ dáng như vậy, hôm nay chúng ta đại thắng, có lẽ ngày sau chúng ta sẽ còn gặp lại, đến lúc đó, chúng ta sẽ lại nâng chén rượu hàn huyên!”
Từ Tống nâng chén rượu trên tay, truyền âm tới tất cả các học sinh.
Nghe Từ Tống nói vậy, mọi người nhao nhao lấy lại tinh thần từ trong cảm khái, giơ chén rượu trên tay, hướng về phía Từ Tống.
“Một chén này, kính tất cả những người đã chiến đấu ở tiền tuyến.”
Theo tiếng của Từ Tống vừa dứt, mọi người đồng loạt uống cạn ly rượu trong tay, bầu không khí lại lần nữa náo nhiệt.
Trong bữa tiệc này, Từ Tống và các học sinh đã thay nhau mời rượu những văn nhân trong quan ải, cảm tạ họ vì đã giúp đỡ trong những ngày vừa qua.
Bữa tiệc kéo dài đến ba canh giờ mới kết thúc, sau khi tiệc tàn, Từ Tống một mình đi lên trên tường thành, ngắm phong cảnh bên ngoài quan ải, lòng có chút phiền muộn.
Thời gian hắn rời đi chỉ còn chưa đầy một nén nhang.
“Từ sư đệ, có phải ngươi có tâm sự gì không?”
Thanh âm của Nhan Văn vang lên từ sau lưng Từ Tống, hắn vừa đi đến, tay còn đang cầm hai cái ghế, hướng phía Từ Tống đi tới.
Đợi đến khi hắn tới gần Từ Tống, liền đặt một chiếc ghế sau lưng Từ Tống, rồi sau đó một mình nằm dài trên ghế, duỗi lưng một cái, nói “Thường ngày lúc ta buồn chán, rất thích lên đây nằm, coi như đứng gác.”
Từ Tống nghe vậy, cũng bắt chước Nhan Văn, nằm trên ghế, nhỏ giọng nói: “Nhan sư huynh thật là có nhàn tình nhã hứng.”
“Có gì mà nhàn tình nhã hứng, ta chỉ là thích nằm trên ghế, nhìn người khác đứng gác, ghen tỵ với dáng vẻ của ta.” Nhan Văn cười khẽ đáp.
Từ Tống nghe vậy, cũng chỉ cười, không nói gì thêm.
Hai người cứ nằm trên ghế như vậy, ngắm phong cảnh bên ngoài quan ải, trầm mặc một hồi, Nhan Văn lên tiếng trước: “Từ sư đệ, ngươi vẫn chưa t·r·ả lời câu hỏi của ta, lúc nãy uống rượu ta đã cảm thấy ngươi có gì đó không đúng, ngươi có tâm sự gì à?”
“Không có, ta chỉ đang nghĩ, nếu như hôm nay chúng ta không đánh lui dị tộc, quan ải bị c·ô·ng p·h·á thì chúng ta sẽ ra sao.” Từ Tống lẩm bẩm.
“Ta lúc trước ngẩn người cũng từng nghĩ đến chuyện này rồi.”
Nghe vậy, Nhan Văn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nói nhỏ: “Nếu như quan ải bị c·ô·ng p·h·á, chắc là ta sẽ c·hết trong trận chiến c·h·ố·n·g cự dị tộc. Dù có may mắn sống sót thì chắc hẳn ta cũng sống trong đau khổ.”
“Dù sao, đây là nơi ta bảo vệ, nơi này có người nhà, bạn bè, đồng bào của ta, nếu như bọn họ đã c·hết hết, vậy ta sống còn có ý nghĩa gì nữa?”
Lời Nhan Văn nói làm Từ Tống im lặng.
“Bất quá, cũng may là có sư đệ, bây giờ dị tộc đã rút quân, chuyện đó, cũng không cần phải suy nghĩ nữa.” Nhan Văn cười nhẹ tiếp lời.
“Đúng vậy, cũng may là, chúng ta đã đ·á·n·h lui được dị tộc.” Từ Tống tự nhủ.
Hai người lại chìm vào im lặng, cứ nằm trên ghế nhìn cảnh vật phía xa.
Đến khi thời gian một nén nhang trôi qua, một luồng sức mạnh huyền ảo giáng xuống, đưa Từ Tống và các học sinh rời khỏi quan ải.
Đến khi Từ Tống định thần lại, p·h·át hiện mình đã ở một nơi rất rõ ràng, bản thân xuất hiện trong một quảng trường cực lớn, phía nam quảng trường là một tòa cung điện nguy nga, toàn bộ cung điện được bao phủ bởi ánh hào quang bảy màu, trông có chút phi phàm.
“Nơi này là…Vấn Tâm Tiền Điện?”
Từ Tống nhìn cảnh tượng trước mắt, ngay lập tức nh·ậ·n ra vị trí mình đang đứng.
Giờ phút này, các học sinh tham gia thần đồng huyễn giới đều đã được đưa tới đây, đa số khuôn mặt mọi người vẫn còn ngơ ngác, rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo sau cuộc thí luyện.
Đúng lúc này, giọng Trần Tâm Đồng lại vang lên lần nữa.
“Trận chiến thủ hộ quan ải đã kết thúc, điểm số của các ngươi sẽ được tính toán sau khi kết thúc toàn bộ vòng thí luyện thứ nhất, mỗi một ngày các ngươi trụ được ở quan ải, điểm số sẽ được tăng thêm một ngàn, những học sinh trụ được ở quan ải đến ngày thứ mười sáu có thể được thêm 4000 điểm, tổng cộng hai vạn điểm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận