Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 329 Đại Chu bí cảnh, Tiên giới một góc chiến trường?

Chương 329 Bí cảnh Đại Chu, một góc chiến trường Tiên giới?
Người đàn ông trung niên dẫn theo mấy tên thị vệ áo đen, tay cầm trường kiếm lao về phía thiếu niên, thiếu niên căn bản không hề né tránh, trực tiếp vung nắm đấm, xông về phía bọn họ. Ngay sau đó, thiếu niên làm ra một hành động khiến tất cả mọi người ở đó đều không thể tin nổi, hắn vậy mà dùng nắm đấm đối chọi với kiếm, cứng rắn chống lại trường kiếm.
“Keng!”
Trường kiếm và nắm đấm va chạm, phát ra một tiếng thanh thúy, ngay sau đó, trường kiếm trong tay người đàn ông trung niên áo đen lập tức gãy làm hai đoạn, thiếu niên tung một quyền, trực tiếp đánh bay người đàn ông trung niên ra ngoài.
“Cái này...” “Sao có thể!” “Dù cho là cường giả có tu vi tiến sĩ, khi không sử dụng chân khí thì cũng không thể dùng nắm đấm bẻ gãy trường kiếm được?”
Đám người xung quanh thấy cảnh này, không khỏi kinh hô, bọn họ dù có nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng ra được, một tiểu tử tuổi còn trẻ như vậy, lại có thể một quyền đánh bay người đàn ông trung niên tay cầm trường kiếm, đồng thời một quyền chấn vỡ trường kiếm.
Động tác của thiếu niên không dừng lại, hắn nhẹ nhàng bước tới chỗ người đàn ông trung niên đang giãy dụa trên mặt đất, trên mặt nở nụ cười lạnh lẽo, tựa hồ không định tha mạng cho đối phương.
“Bịch!”
Thiếu niên lại vung một đấm, trực tiếp nện vào đầu người đàn ông trung niên, dưới một kích này, đầu người đàn ông trung niên vỡ nát, chết ngay tại chỗ. Thân hình của hắn nhanh như một đạo thiểm điện, trong nháy mắt tiến vào giữa mấy tên thị vệ áo đen, nắm đấm hung hăng đánh vào người bọn họ.
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Vài tiếng trầm đục vang lên, mấy tên thị vệ áo đen như bao cát bị thiếu niên đánh bay ra ngoài, ngã trên mặt đất, miệng phun máu tươi, không rõ sống chết.
“Khổng Thánh đúc lại cảnh giới tu luyện, là vì để cho thiên hạ mọi người đều có cơ hội tu luyện, mà đám người các ngươi đây, chỉ là một lũ giá áo túi cơm, thật bôi nhọ phương pháp tu luyện mà Khổng Thánh đã quyết định.” Thiếu niên lạnh lùng liếc qua thi thể trên đất, sau đó quay đầu, nhìn về phía cô nương Cách Mộng kia, cười nói: “Nghe nói thuật Âm Dương của cô nương Cách Mộng bất bại trong giới trẻ, không biết trong hội võ Đại Chu lần này có thể được chứng kiến không?”
“Cách Mộng ta đại diện cho nước Yến mà đến, vậy nên đương nhiên sẽ tham gia hội võ Đại Chu.”
“Vậy thì tốt, đến lúc đó chúng ta có thể hảo hảo luận bàn một phen.”
Thiếu niên mỉm cười, sau đó ngay trước mặt mọi người, bước qua mấy cái thi thể, rời đi nơi đây, mọi người vây xem cũng nhao nhao nhường đường, chỉ thấy dưới chân thiếu niên vương vãi vết máu, hình thành từng dấu chân, khiến người ta sợ hãi.
“Như vậy là rất tốt rồi, nước Tề lần này chỉ sợ sẽ náo loạn lên đấy.”
“Dù sao đó cũng là công tử nước Tề đấy!”
“Công tử nước Tề không phải không có con trai, thiên hạ đều biết, trưởng tử của công tử nước Tề chết yểu, bây giờ bất quá chỉ là mấy người con thứ thôi, với lại con cháu của công tử nước Tề có sống được mấy ai đâu, chết mấy người thì cũng bình thường thôi.”
“Huống chi, hắn đắc tội là vị thiên tài trẻ tuổi nhất của vương thất Đại Chu, chết, cũng coi như đáng chết.”
Đám người vây xem nhao nhao tản đi, theo sau đó là một đám thị vệ đến xử lý hậu sự, bọn họ phân công rõ ràng, có người khiêng thi thể đi, có người dọn dẹp hiện trường, đối với tình cảnh trước mắt không hề kinh ngạc, tựa hồ đã sớm quen thuộc.
“Không tốn tiền đã được xem một màn kịch hay, thật là không tồi a.” Trang Điệp Mộng vẻ mặt thỏa mãn, tựa hồ đối với trận đánh nhau này rất là thích thú.
“Vừa rồi hắn chỉ dùng sức mạnh của thân thể, liền có thể bẻ gãy một thanh trường kiếm, chỉ riêng điểm đó, ta đã không làm được rồi.” Từ Tống lắc đầu, hiển nhiên đang suy tư nhiều hơn về chi tiết chiến đấu, Mặc Dao không nói gì, nhưng cũng gật đầu biểu thị đồng ý.
“Đó là bước đầu tiên của phương pháp tu hành Thượng Cổ, bọn họ coi trọng cả nội lẫn ngoại, còn Nhân cảnh tu là tu chính bản thân, vậy nên nhục thể của bọn họ mạnh hơn người bình thường rất nhiều, vừa rồi cường độ nhục thân của thiếu niên kia ít nhất phải đạt tới bảy đỉnh trở lên, bởi vậy mà việc bẻ gãy một thanh trường kiếm thì rất dễ dàng thôi.” Ninh Bình An chậm rãi giải thích.
“Luyện thể chi thuật?” Từ Tống nghi hoặc hỏi.
“Không sai, mà người luyện thể, nếu muốn tiến thêm một bước, trừ mỗi ngày khổ luyện, còn phải có đại lượng tài nguyên cung cấp, cho nên người chân chính có thể tu hành không nhiều, hơn nữa đại đa số đều là các vương công quý tộc, dân chúng bình thường căn bản không thể chịu được sự khổ luyện, huống chi là việc tiêu hao tài nguyên để tu hành.”
“Thì ra là vậy.” Trang Điệp Mộng có điều suy nghĩ gật đầu.
“Nhưng mà bọn họ vừa nói hội võ Đại Chu là cái gì? Sao ta chưa từng nghe thấy?” Từ Tống truy hỏi.
“Đó là quy định được quyết định ngay từ đầu khi đại Chu vương triều được thành lập, cứ ba năm một lần, vương thất Đại Chu sẽ mời các thế hệ trẻ của các nước chư hầu đến kinh đô tham gia hội võ Đại Chu, người quán quân hội võ Đại Chu sẽ nhận được phần thưởng cơ hội tu hành trong bí cảnh do vương thất Đại Chu ban tặng, đồng thời còn nhận được sự chú ý của cả thiên hạ, trở thành rồng phượng trong loài người.”
“Mục đích ban đầu của việc này là để thể hiện uy nghiêm của vương thất Đại Chu, đồng thời để thu phục lòng người của các nước chư hầu, nhưng theo thời gian trôi qua, hội võ này cũng dần trở thành một sân khấu khoe khoang sức mạnh của các nước chư hầu.” Ninh Bình An thì thầm nói.
“Nếu ta không đưa ngươi ra ngoài du ngoạn, có lẽ người đại diện tham gia hội võ Đại Chu lần này, chính là ngươi đấy.” Ninh Bình An quay đầu nhìn về phía Từ Tống, hỏi: “Kỳ thật bây giờ cũng không muộn, ngươi có muốn tham gia một chút không?”
“Bí cảnh? Chính là giống như kiểu Phượng Lân Châu sao?” Từ Tống tò mò hỏi.
“Đúng vậy, nhưng so với Phượng Lân Châu thì nguy hiểm hơn rất nhiều, trong bí cảnh Đại Chu, chết chính là thật chết, sẽ không có cơ hội sống lại.” Ninh Bình An thì thầm.
“Cơ hội luôn đi kèm với rủi ro mà, Ninh đại ca, trong bí cảnh Đại Chu này, có phải là cơ duyên cũng có rất nhiều không?” Từ Tống hỏi lại.
Ninh Bình An gật đầu nhẹ, trả lời: “Đó là điều đương nhiên, tương truyền bí cảnh Đại Chu chính là một góc chiến trường của Tiên giới, từ thời viễn cổ đã rơi xuống Đại Chu, trong đó không chỉ có các loại yêu thú, còn có đủ loại bảo tàng do Tiên Ma để lại, ẩn chứa vô số truyền thừa của tu sĩ Thượng Cổ, và mảnh vỡ pháp tắc của chiến trường Tiên giới, thậm chí còn có một vài pháp bảo Tiên giới còn sót lại, cơ duyên rất lớn, Phượng Lân Châu không thể sánh được.”
“Thần Long năm đó cũng chính là do Khổng Thánh mang ra từ trong bí cảnh Đại Chu.”
Câu nói sau cùng của Ninh Bình An khiến Từ Tống vô cùng kinh ngạc, ban đầu hắn còn rất thắc mắc thần Long từ đâu mà đến, dù sao thì trên thế giới này, hắn chưa từng nhìn thấy loại kỳ trân dị thú nào, bây giờ Ninh Bình An lại nói cho hắn biết thần Long là do mang ra từ trong bí cảnh Đại Chu, điều này không khỏi khiến hắn có chút giật mình.
“Thần Long là một loại dị thú Thượng Cổ, sự tồn tại của nó có lẽ còn cổ xưa hơn cả vương triều Đại Chu, năm đó Khổng Thánh du ngoạn tứ phương, được thiên tử Đại Chu mời, tiến vào bí cảnh Đại Chu, sau đó gặp thần Long, rồi đại chiến mấy trăm ngày đêm, cuối cùng thắng hiểm thần Long với thế kém nửa chiêu, do vậy thần Long nhận Khổng Thánh làm chủ, thuận theo rời khỏi bí cảnh Đại Chu, về sau luôn ở lại Nho gia.”
Lời nói này của Ninh Bình An đã thay đổi hoàn toàn tam quan của Từ Tống, khá lắm, sao càng nói lại càng mơ hồ thế này?
“Vậy Ninh đại ca, năm đó ngài có từng vào bí cảnh Đại Chu không?” Từ Tống hỏi tiếp.
“Đó là điều đương nhiên rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận