Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 647 “Giết” đối với “Giết”, nghiền ép

Chương 647 “giết” đối với “giết”, nghiền ép "Nghịch đại đao trước mặt Quan công? Từ sư đệ, Quan công là người phương nào?” Trọng Sảng một bên hiếu kỳ hỏi Từ Tống. "Cái này, là ta bịa chuyện, chỉ là cảm thấy thuận miệng nên nói vậy thôi." Từ Tống đơn giản lừa gạt một câu, ngay sau đó liền nghe Mặc dao mở miệng giải vây nói: “Trọng Sảng sư huynh, phu quân ta hắn thỉnh thoảng sẽ nói ra mấy câu ngạn ngữ kỳ quái, quen rồi sẽ thấy bình thường.” “Thì ra là như vậy à, ta còn tưởng rằng là có điển cố nào bên trong.” Trọng Sảng cười cười, lập tức đem ánh mắt lần nữa dời đến bàn đấu giá phía trên.... “Thực lực của ngươi, so với trong tưởng tượng của ta yếu hơn rất nhiều.” Bạch Dạ nhìn về phía Nhan Tử Mặc, nhàn nhạt nói một câu, lời này làm sắc mặt Nhan Tử Mặc trong nháy mắt âm trầm xuống, vẻ tao nhã vốn có hoàn toàn biến mất không thấy, chính mình đường đường là người của bản gia dòng chính Nhan Thánh, thân phận vô cùng tôn quý, hôm nay lại bị một học sinh của thế tục giới coi thường. “Muốn chết!” Nhan Tử Mặc gầm thét một tiếng, trên thân tài hoa phun trào, giống như mây mù màu mực lượn lờ quanh thân, ngay sau đó liền nhìn thấy Nhan Tử Mặc cầm bút lông Hàn Mặc trên không trung nhanh chóng viết, từng chữ tràn ngập hàn ý từ bút lông Hàn Mặc bay ra, hướng Bạch Dạ đánh tới. “Hàn Mặc cửu bút, một bút một giết.” Lúc này Nhan Tử Mặc đã hoàn toàn nổi giận, vừa ra tay đã là một kích mạnh nhất. Theo cánh tay hắn vung lên, chín chữ “giết” với hình thái khác nhau từ ngòi bút Hàn Mặc sôi nổi xuất hiện, chúng quanh quẩn trên không trung, ngưng tụ, cuối cùng hóa thành chín đạo lưỡi dao màu mực vô cùng sắc bén, mỗi một đạo đều lóe ra hàn quang làm người sợ hãi, trực chỉ Bạch Dạ. Chín chữ “giết” này không chỉ có hình thái văn tự, chúng giống như Cửu Đầu hàn băng cự thú bị giam cầm, được tài hoa cùng ý chí của Nhan Tử Mặc đánh thức, trốn thoát trói buộc, điên cuồng gào thét lao về phía Bạch Dạ. Trong không khí tràn ngập nồng đậm sát khí, phảng phất thời gian cũng ngưng kết lại trong khoảnh khắc này. “Giết.” Đối mặt với cảnh tượng như vậy, Bạch Dạ vẫn giữ bộ dạng bình thản, chỉ nghe hắn chậm rãi mở miệng, hô một chữ “giết”, ngay sau đó liền thấy trên thân Bạch Dạ bộc phát ra tài hoa mãnh liệt, tài hoa màu trắng tinh hội tụ trước người hắn, tự mình ngưng tụ thành một chữ “giết” màu trắng. Khác với chín chữ “giết” của Nhan Tử Mặc ẩn chứa sát ý dễ nhận biết, chữ “giết” của Bạch Dạ để lộ ra vô tận sát khí, phảng phất như một chữ này ẩn chứa núi thây biển máu, khiến người ta nhìn mà phát khiếp. Tại khoảnh khắc chữ “giết” này xuất hiện, một cỗ sát khí lấy Bạch Dạ làm trung tâm lan ra chung quanh, giờ khắc này, Bạch Dạ như thể sát thần giáng thế. Chữ “giết” của Bạch Dạ vừa xuất hiện, liền nghênh đón chín chữ “giết” của Nhan Tử Mặc, hai bên kịch liệt va chạm trên không trung, bộc phát ra tiếng nổ long trời lở đất, tài hoa khuấy động, tạo thành những đợt sóng xung kích có thể nhìn thấy bằng mắt thường trên không trung. Chín chữ “giết” của Nhan Tử Mặc dù lăng lệ vô cùng, nhưng lại khó mà lay chuyển được chữ “giết” của Bạch Dạ, trước chữ “giết” đầy bá khí của Bạch Dạ, chín chữ “giết” của Nhan Tử Mặc giống như tờ giấy, dễ dàng bị đánh nát. “Phụt.” Chín chữ “giết” bị phá, Nhan Tử Mặc gặp tài hoa phản phệ, thân thể đột nhiên run lên, một ngụm máu tươi phun ra, cả người vội vàng lui về sau trăm bước, kéo dài khoảng cách với Bạch Dạ. “Sao có thể chứ?!” Nhan Tử Mặc một mặt hoảng sợ nhìn Bạch Dạ, một kích mạnh nhất của mình lại bị Bạch Dạ dễ như trở bàn tay phá sạch, hơn nữa nhìn bộ dạng của Bạch Dạ, tựa hồ vẫn thong thả ung dung, căn bản không dùng toàn lực. “Không có gì là không thể, thực lực của ngươi thật sự quá yếu.” Bạch Dạ nhìn Nhan Tử Mặc, lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng. “Hỗn trướng!” Nhan Tử Mặc gầm thét một tiếng, giờ phút này lửa giận đã hoàn toàn chiếm đoạt lý trí của hắn, hôm nay nếu không chém giết Bạch Dạ, hắn Nhan Tử Mặc nhất định trở thành trò cười trong miệng đám học sinh Thiên Ngoại Thiên. “Hàn Mặc phong thiên, giết!” Nhan Tử Mặc gầm thét, tài hoa trên thân như hồng thủy vỡ đê mà ào ra, hắn giờ phút này đã không quan tâm che giấu thực lực, để lại đường lui nữa, hắn bây giờ chỉ muốn chém giết Bạch Dạ, rửa sạch nhục nhã. Theo tiếng của Nhan Tử Mặc, liền thấy cây bút Hàn Mặc trong tay hắn trên không trung nhanh chóng viết, từng chữ tràn ngập hàn ý từ ngòi bút bay ra, những chữ này ngưng tụ thành từng chuỗi xích băng trên không trung, tản ra hàn ý lạnh lẽo, hướng Bạch Dạ phong tỏa. “Lúc này mới có chút ra dáng.” Thấy cảnh này, Bạch Dạ khẽ gật đầu, thân hình vẫn đứng nguyên tại chỗ không động, ngay sau đó bút lông sói xuất hiện trong tay hắn, theo cánh tay vung lên, viết xuống một chữ “giết”. “Đi.” Bạch Dạ nhàn nhạt phun ra một chữ, chữ “giết” tản ra sát khí vô tận liền hóa thành một đạo bạch quang, hướng về những xích băng của Nhan Tử Mặc oanh kích. “Oanh!” Một tiếng vang lên ầm ầm, ngay sau đó liền nhìn thấy xích băng mà Nhan Tử Mặc ngưng tụ bị chữ “giết” đầy bá khí của Bạch Dạ đánh tan dễ như trở bàn tay, giống như tờ giấy vậy. Mà Nhan Tử Mặc ở đằng xa cũng đã viết xong chữ “Lục”, nhưng còn chưa kịp phóng thích toàn bộ uy lực của chữ “Lục” này thì chữ “giết” của Bạch Dạ đã đánh tới trước mặt hắn. “Không!” Nhìn chữ “giết” càng ngày càng đến gần, Nhan Tử Mặc trong mắt lộ vẻ hoảng sợ, hắn cảm nhận được sát khí vô tận ẩn chứa trong chữ “giết” này, mình trước mặt chữ “giết” này nhỏ bé như con kiến. Ngọc bội màu xanh treo bên hông Nhan Tử Mặc lóe lên quang mang, sau đó từ đó phóng ra một đạo bình chướng màu xanh bảo vệ Nhan Tử Mặc bên trong. “Oanh!” Chữ “giết” của Bạch Dạ đánh vào bình chướng màu xanh, phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, tài hoa đáng sợ khuấy động, khiến không gian xung quanh trở nên vặn vẹo. Dưới sự trùng kích của tài hoa đáng sợ, thân hình Nhan Tử Mặc không thể khống chế bay ra ngoài, đến khi cách xa trăm trượng mới miễn cưỡng dừng lại, mà bình chướng màu xanh đã trở nên ảm đạm, có thể vỡ ra bất cứ lúc nào. “Ầm.” Theo một tiếng vang nhỏ, trường bào học sinh Thiên Ngoại Thiên trên người Nhan Tử Mặc bị chấn nát, ngay cả ngọc bội bên hông hắn cũng không còn sáng chói như vừa rồi. “Đáng chết, thực lực của Bạch Dạ sao lại khủng bố như thế?!” Nhan Tử Mặc một mặt hoảng sợ nhìn Bạch Dạ, trong lòng giờ phút này tràn ngập nỗi sợ hãi, thực lực của Bạch Dạ hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của hắn, thậm chí hắn còn không thể đỡ nổi một kích của Bạch Dạ. “Phóng thích chữ ‘Lục’ quyết của ngươi ra đi, ta xem ngươi sẽ sử dụng nó như thế nào.” Thanh âm của Bạch Dạ lại truyền đến tai Nhan Tử Mặc, nghe Bạch Dạ nói, trong mắt Nhan Tử Mặc hiện lên vẻ do dự, nhưng nghĩ đến thực lực khủng bố của Bạch Dạ, hắn liền rùng mình, không dám chậm trễ chút nào. “Lục!” Nhan Tử Mặc gầm thét một tiếng, tài hoa trên người phun trào, toàn bộ rót vào chữ “Lục” trước mặt, ngay sau đó liền nhìn thấy chữ “Lục” tỏa ra ánh sáng màu đỏ như máu chói mắt, một cỗ sát khí nồng đậm từ đó phát ra, khiến không khí xung quanh trở nên ngưng trọng. “Đi!” Theo tay của Nhan Tử Mặc vung lên, chữ “Lục” liền hóa thành một đạo huyết quang, lẫn cùng sát khí vô tận, gào thét lao về phía Bạch Dạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận