Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 241 tiếng gió lên cao, thanh danh truyền xa, người ở trong nhà ngồi, tên từ trên trời đến

Chương 241: Tiếng gió nổi lên, danh thơm lan xa, người ngồi ở nhà, tên từ trên trời rơi xuống.
Học sinh ở đây nhìn thấy số người Bạch Dạ giết được, tất cả đều ngơ ngác, số người Bạch Dạ giết được sao lại nhiều đến vậy? Hắn không phải đã sớm rời khỏi Phượng Lân Châu rồi sao?
“Ta có nhìn nhầm không vậy, Bạch sư huynh giết nhiều người vậy sao?”
“Giống như toàn bộ học sinh tham gia Thiên Nhân chi chiến cộng lại cũng chỉ mấy ngàn người, mà một mình Bạch Dạ sư huynh đã loại gần ba thành rồi?”
“Bạch Dạ sư huynh có phải quá độc ác không?”
“Lần này Thiên Nhân chi chiến kết thúc nhanh như vậy, cũng là do Bạch Dạ sư huynh đứng sau thúc đẩy, hắn giết nhiều học sinh như vậy, chẳng qua là vì tìm kiếm bất hủ chi cốt thôi.”
Lời của học sinh họ Nghiêm khiến đám người đồng tình, bọn họ cũng ý thức được, Bạch Dạ sư huynh mặc dù đã rời Phượng Lân Châu, nhưng tên của hắn vẫn xuất hiện trên bảng Thiên Nhân, mà số người hắn giết được còn nhiều hơn bất kỳ ai khác.
“Nghiêm sư huynh, vậy lần này thư viện Nhan Thánh của chúng ta có phải là đứng nhất từ dưới đếm lên không?” Một học sinh hỏi thăm Nghiêm sư huynh.
Nghiêm sư huynh ngẩng đầu, chỉ tay vào tên Từ Tống ở bảng nhì, kiêu ngạo nói với đám học sinh ở đây: “Đương nhiên không phải, Từ Tống đứng bảng nhì chính là học sinh của thư viện Nhan Thánh chúng ta.”
Nghe vậy, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về tên Từ Tống, chỉ là mọi người ở đây không quen thuộc với Từ Tống.
“Từ Tống? Sao ta chưa từng nghe đến cái tên này? Chẳng lẽ là tân sinh?”
“Sao ta lại thấy cái tên này quen quen? Đúng rồi, tác giả của bài thơ hoa sen đứng nhất hình như là Từ Tống thì phải?”
“Ta nhớ ở Trung Châu Thành có một tên công tử bột tên là Từ Tống.”
“Vậy chắc là trùng tên, học sinh đạt hạng nhì Thiên Nhân sao lại là tên công tử bột kia được?”
Đám học sinh nhao nhao bàn tán về Từ Tống, ngay lúc đó, Nghiêm sư huynh mở miệng nói: “Ta nghe Bạch Dạ sư huynh nói, sư đệ Từ Tống là người ở Trung Châu, hắn chính là con của nhà giàu có. Những năm qua, tiếng xấu ăn chơi của sư đệ Từ Tống đều là ngụy trang để tránh bị người khác hãm hại. Vị sư đệ Từ này năm nay mới 13 tuổi, nhưng đã đạt tới cảnh giới chín châm tú tài, thiên phú như vậy, dù là Bạch Dạ sư huynh cũng khó bì kịp.”
Lời này vừa nói ra, đám học sinh ở đây hoàn toàn chấn kinh, bọn họ không thể ngờ được, tên Từ Tống nổi tiếng xấu lại là con nhà giàu, hơn nữa mới 13 tuổi đã đạt tới cảnh giới chín châm tú tài.
Nghiêm sư huynh bị loại ở Phượng Lân Chi Điên nên không biết Từ Tống đã đột phá tu vi lên cử nhân trong trận chiến cuối cùng, vẫn cứ tưởng Từ Tống còn ở cảnh giới tú tài.
Mà Trương Thư Chi đứng bên cạnh thì trợn tròn mắt, tình hình là thế nào? Trước đây Từ Tống không phải nói hắn chỉ là đồng sinh thôi sao? Từ Tống đột phá thành chín châm tú tài từ khi nào vậy?
Từ khi vào thư viện Nhan Thánh, hắn luôn cẩn trọng luyện tập xạ thuật, vì để có thể nhanh chóng đột phá cảnh giới đồng sinh, sao Từ Tống lại im hơi lặng tiếng đột phá lên tú tài rồi? Chẳng lẽ đây chính là sự khác biệt giữa thiên tài và người thường sao?
Rất nhanh, thanh danh của Từ Tống lan nhanh khắp thư viện Nhan Thánh, tạo nên một làn sóng lớn. Phàm là những học sinh nhập học quá hai năm đều biết rõ giá trị của Thiên Nhân chi chiến. Từ Tống là một tân sinh mới vào thư viện, với thân phận “Kẻ sĩ” tham gia mà lại có thể giành được hạng nhì, thật sự khiến người khác khâm phục. Có người dám ghen tị, cũng có người đố kỵ, nhưng dù thế nào đi nữa, tên của Từ Tống đã hoàn toàn nổi tiếng trong thư viện.
Tin tức này đương nhiên cũng truyền đến tân sinh đường, các học sinh lúc này cũng hiểu rõ tình hình thật sự của Từ Tống, thì ra Từ Tống là đệ tử thân truyền của tiên sinh trong thư viện, lai lịch của hắn không đơn giản, hắn là cậu ấm ăn chơi nổi tiếng ở Trung Châu Thành, là con trai của nhân đồ tướng quân.
Các học sinh trong tân sinh đường lập tức hiểu rõ vì sao Từ Tống không còn xuất hiện ở tân sinh đường nữa, người ta là đệ tử thân truyền, làm sao lại giống bọn họ được? Ở thư viện Nhan Thánh, đãi ngộ của tân sinh đường và đệ tử thân truyền khác nhau một trời một vực.
Phương Trọng Vĩnh đương nhiên cũng nghe được tin tức này, vốn dĩ hắn đang tập trung tinh thần trong phòng chuẩn bị viết thơ nhập mực, trong khoảng thời gian này, khi chỉnh lý sách trong tàng thư các, hắn đã học được không ít kiến thức mới, cũng thu được nhiều kinh nghiệm quý báu của các học giả tiền bối, những kinh nghiệm này giúp hắn được lợi không nhỏ, cũng khiến cho hắn có những ý tưởng khác biệt khi sáng tác thơ, chuẩn bị hôm nay sẽ viết ra bài thơ nhập mực của mình.
Nhưng khi nghe tin tức từ thư viện truyền đến, bút lông trong tay Phương Trọng Vĩnh lập tức rơi xuống đất, hắn đầy nghi hoặc, Từ Tống, sao lại có thể giành được hạng nhì Thiên Nhân, hơn nữa cảnh giới của hắn sao có thể đạt đến tú tài? Lại còn là chín châm tú tài nữa chứ!
Chỉ còn chút nữa là có thể đột phá lên cử nhân, quan trọng nhất là, Từ Tống năm nay mới 13 tuổi, 13 tuổi đó!
“Sao có thể như vậy?” Phương Trọng Vĩnh thất thần ngồi xuống ghế.
Hắn không chấp nhận được sự thay đổi trong thế giới nội tâm này. Phương Trọng Vĩnh cảm thấy một cảm xúc khó tả dâng trào, đó là sự ghen ghét, ngưỡng mộ và một chút không cam tâm. Hắn vẫn luôn tự phụ vào thiên phú của mình, tự nhận là người có một không hai trong thư viện Nhan Thánh, có thể dùng thơ nhập mực, nhưng giờ đây, sự xuất hiện của Từ Tống khiến hắn cảm thấy một áp lực chưa từng có.
Trong lòng hắn có một giọng nói không ngừng vang vọng: “Vì sao, vì sao là Từ Tống chứ không phải ta?”
Nội tâm của hắn bắt đầu rạn nứt, tín niệm vốn kiên định bắt đầu dao động, lúc này hắn chẳng còn tâm trí nào mà làm thơ, chấp niệm trong lòng không ngừng sâu thêm.
“Không được, ta phải nghe ngóng rõ ràng mọi chuyện mới được.” Trong mắt Phương Trọng Vĩnh tràn đầy sự không cam tâm, hắn đứng dậy, đi ra ngoài cửa.
Lúc này, Từ Tống và Mặc Dao đã ngồi trong đại đường phủ tướng quân, cùng với Công Tôn Thác, Thạch Nguyệt, Thương Hàm và những người khác cùng nhau ăn tiệc mừng, Từ Tống không hề hay biết thanh danh của mình đã hoàn toàn vang danh khắp ngũ đại thư viện.
Mọi người trong phủ tướng quân khi nghe tin Từ Tống đạt được hạng nhì Thiên Nhân, nụ cười trên mặt không hề tắt. Giờ đây, nhìn thấy Từ Tống, bọn họ càng cảm thấy đôi mắt của mình như muốn cười đến nứt ra.
“Không hổ là thiếu gia, thời gian huấn luyện ngắn ngủi ba tháng, mà có thể dựa vào thực lực bản thân để giành được hạng nhì Thiên Nhân, thiên phú như vậy thật sự kinh thiên động địa, chờ thêm một thời gian nữa, nhất định có thể đạt tới cảnh giới Thánh Nhân!” Thương Hàm vừa cười vừa nói.
“Chỉ tiếc thiếu gia không giao đấu với học sinh binh gia, nếu không cũng có thể thay ta trút giận rồi.” Tôn Bất Hưu tiếc nuối nói một câu.
Trang Nhai thì lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ quẻ tượng của ta sai rồi sao? Ta tính là thiếu gia thận long long khí gia thân cơ mà? Sao thiếu gia chỉ đạt được hạng nhì thôi?”
Thạch Nguyệt thì không nói gì, chỉ cười hiền lành bên cạnh. Trên mặt hắn tràn đầy vẻ vui mừng. Trong ba tháng này, người giao tiếp với Từ Tống nhiều nhất chính là hắn. Hắn cũng đã chứng kiến sự cố gắng của Từ Tống trong ba tháng qua. Lúc đầu, hắn thực sự không hy vọng quá nhiều vào Từ Tống. Dù sao, thời gian huấn luyện thật sự quá ngắn. Đối với người bình thường mà nói, ba tháng không phải là ngắn, nhưng đối với những người trong giới văn đạo bọn họ thì ba tháng nâng cao được cũng có hạn.
Nhưng thiên phú của Từ Tống thật sự vượt quá tưởng tượng của hắn. Cho dù là kiến thức gì, Từ Tống cũng hiểu ngay, suy một ra ba càng là chuyện quá đỗi bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận