Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 583 ngang qua bát phương hiển uy, chém trăm tên Hàn Lâm, văn hào vẫn lạc

Chương 583: Ngang qua bát phương hiển uy, chém trăm tên Hàn Lâm, văn hào vẫn lạc
“Giơ kiếm, tinh mang như mưa.”
Từ Tống lần nữa lên tiếng, giọng nói truyền đến tai tất cả mọi người, cùng lúc đó, một vệt kim quang khác lại từ trong tường băng bùng nổ, vệt kim quang kia là kiếm mang kinh thiên, giữa không trung vung vẩy, giống như tinh tú rơi xuống, cuối cùng hóa thành mấy nghìn đạo kiếm khí màu vàng, bắn về phía đám Hàn Lâm đang vây công hắn.
Cùng lúc đó, Mặc Dao cầm Ngạo Mai Ngọc Tiêu trong tay giơ cao lên, tiếng tiêu thanh thúy du dương vang lên, theo tiếng tiêu, một màn băng đột ngột giáng xuống, bao phủ cả chiến trường trăm trượng.
Trong màn băng kia, vậy mà hình thành một khung cảnh băng tuyết thực sự, trong khung cảnh băng tuyết này lại có những gốc hoa mai ngạo nghễ nở rộ giữa gió rét.
Cánh hoa khẽ run, như đang nhẹ nhàng giãy dụa dáng hình của mình, theo cánh hoa lay động, trên cánh hoa không ngừng có những vụn băng rơi xuống, từng tia hơi lạnh lẽn từ trên cánh hoa tỏa ra, khiến không khí xung quanh cũng ngưng kết.
Không biết từ lúc nào, dưới chân trăm tên Hàn Lâm bị hàn khí xâm nhập, sau đó hai chân bị băng phong cùng đại địa liền một chỗ, bọn họ kinh ngạc phát hiện, mình vậy mà không thể di chuyển.
“Tiêu ngọc trong tay nàng này phẩm giai không thấp, e là á thánh chí bảo, mọi người mau lui lại.”
Người của giới văn nhân Hàn Quốc bên này có người kịp phản ứng, vội mở miệng nhắc nhở những người khác, muốn kéo dài khoảng cách với Mặc Dao, thoát khỏi sự khống chế của Mặc Dao.
Nghe xong, đám người vội làm theo, nhao nhao vận chuyển tài hoa muốn cưỡng ép phá vỡ hai chân bị băng phong, nhưng bọn họ đánh giá thấp thực lực của Mặc Dao, công kích của bọn họ rơi trên khối băng bao phủ hai chân không hề có tác dụng, ngược lại, một lực phản chấn mạnh mẽ truyền ra từ chỗ bị băng phong, khiến những người bị băng phong cảm thấy đau đớn, thân hình lảo đảo muốn ngã.
Chỉ thấy Mặc Dao nhẹ nhàng thổi tiêu ngọc, tiếng tiêu du dương, theo tiếng tiêu, những gốc hoa mai bắt đầu xoay tròn chậm rãi, những vụn băng tản ra trên cánh hoa ngày càng nhiều, phạm vi ngày càng lớn, trăm tên Hàn Lâm bị bao phủ trong băng tuyết, lập tức cảm thấy một cỗ hơi lạnh thấu xương ập đến.
Không biết từ lúc nào, Từ Tống đã xuất hiện trên tường băng, cầm Thủy Hàn kiếm trong tay, trên người hắn tản ra khí thế duy ngã độc tôn, quét ngang thiên quân.
Từ Tống đứng trên tường băng, mắt sáng như đuốc, quét mắt nhìn chiến trường. Thủy Hàn kiếm trong tay hắn rung động không thôi, thân kiếm lưu chuyển ánh lam lạnh lẽo, dường như có thể đóng băng tất cả sinh cơ. Tài hoa màu vàng không ngừng tràn vào Thủy Hàn kiếm trong tay hắn, ngay sau đó, thấy Từ Tống đưa ngang Thủy Hàn kiếm trước người, khí thế trên người hắn cũng không ngừng tăng lên.
“Ngang qua bát phương!”
Từ Tống gầm lên một tiếng, Thủy Hàn kiếm trong tay bỗng nhiên liên tiếp vung ra, mười sáu kiếm liên tiếp vung lên, mỗi kiếm đều như sấm sét bên tai, kiếm quang như thác nước, như màn, như thủy triều, dường như muốn xé nát cả thiên địa này.
Ngang qua bát phương, một trong những kiếm thuật quyết chí giơ kiếm cường mạnh.
Mười sáu đạo kiếm quang bay về phía bốn phương tám hướng, kiếm chỉ vào trăm tên Hàn Lâm bị băng phong, Hàn Lâm thấy vậy, vội vàng vận chuyển tài hoa để ngăn cản, nhưng bọn họ đã đánh giá thấp uy lực của ngang qua bát phương, cho dù bọn họ đã đạt tới tu vi Hàn Lâm, thậm chí có mấy người đã chạm đến cánh cửa cảnh giới đại nho, nhưng lúc này, bọn họ vẫn cảm nhận được cảm giác áp bách chưa từng có.
Bọn họ vội vàng vận chuyển tài hoa để ngăn cản, nhưng kiếm quang kia lại như dao sắc không gì không phá nổi, dễ dàng xuyên thấu phòng ngự của bọn họ.
“A!”
Trăm tên Hàn Lâm bị băng phong, nhao nhao phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể của bọn họ bị kiếm khí bén nhọn cắt đứt, thân thể của bọn họ trước kiếm khí sắc bén như tờ giấy mỏng manh, trong nháy mắt bị cắt đứt, sau đó bị băng phong thành vô số mảnh vụn dưới hàn khí thấu xương. Những mảnh vỡ này điên cuồng bay múa trên không trung, mỗi một mảnh vỡ đều mang màu đỏ tươi chói mắt, tựa như một cơn bão tuyết đẫm máu.
Mùi máu tươi và hơi lạnh hòa quyện vào nhau, tạo thành một thứ mùi tanh khó tả. Kích thích các giác quan, khiến người ta cảm thấy từng đợt buồn nôn và sợ hãi.
Cùng lúc đó, Ngạo Mai Ngọc Tiêu trong tay Mặc Dao cũng rung nhẹ, phát ra tiếng vù vù thanh thúy.
Theo tiêu ngọc rung, một cỗ hàn khí cường đại từ trong tiêu ngọc của Mặc Dao tản ra, hóa thành một trận hàn lưu quét sạch ra ngoài, đem những Hàn Lâm còn thoi thóp, cùng những mảnh vỡ đang lay động trong gió rét, những người chân tay đứt đoạn đều bị băng phong toàn bộ. Sau khi bị băng phong, tiếp theo là tiếng vỡ vụn chói tai.
Những Hàn Lâm và mảnh vỡ bị băng phong dưới sức ép của hàn khí, nhao nhao nổ tung, hóa thành vô số mảnh vụn băng nhỏ, tan biến trong trời đất.
Trăm tên Hàn Lâm cứ như vậy mà chết dễ dàng dưới sự liên thủ của Từ Tống và Mặc Dao. Mà phía Hàn Quốc, Hàn Lâm xuất chiến lần này cũng chỉ hơn bốn trăm người, thoáng cái đã bị Từ Tống và Mặc Dao chém mất một phần tư.
Doanh Thiên và Mặc Tri không biết từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh Từ Tống và Mặc Dao, sau khi Từ Tống vừa giải quyết xong trăm tên Hàn Lâm, Doanh Thiên đã nhảy lên, nhảy vào giữa không trung, quát lớn với đám người: “Từ thiếu tướng quân và phu nhân của hắn tay trong tay, đã chém giết trăm tên Hàn Lâm Hàn Quốc, không hổ là “Nhân đồ” tướng quân chi tử, có Từ thiếu tướng quân tại, trận chiến này tất thắng!”
“Tất thắng!”
“Tất thắng!”
Theo tiếng Doanh Thiên, văn nhân Đại Lương trong chiến trường tự nhiên nhất hô bá ứng, sĩ khí dâng trào, tinh thần cũng càng thêm vững mạnh.
Cùng lúc đó, trên bầu trời, một bóng người như sao băng xẹt qua chân trời, nhanh chóng rơi xuống. Không khí dường như bị lực xung kích lớn của hắn xé rách, phát ra tiếng rít chói tai. Các học sĩ văn nhân dưới mặt đất kinh hãi ngước đầu nhìn lên, chỉ thấy sao băng giữa không trung càng lúc càng gần, tốc độ nhanh chóng khiến người ta không kịp nhìn.
"Oanh" một tiếng vang lớn làm rung chuyển toàn bộ mặt đất. Lực va chạm mạnh mẽ trong nháy mắt tạo ra một hố sâu trên mặt đất, bụi đất và đá vụn văng tung tóe khắp nơi. Không khí xung quanh dường như bị sức mạnh này làm biến dạng, tạo thành những luồng khí mờ ảo.
Đám người văn nhân học sĩ dù đã kịp thời rút lui, nhưng vẫn bị dư chấn làm cho ngã trái ngã phải, trên mặt đầy hoảng sợ và kinh động. Bọn họ nhao nhao quay đầu nhìn về phía hố sâu đang ngập trong khói bụi kia, trong lòng đầy bất an và sợ hãi.
Đợi khói bụi tan đi, đám người mới nhìn rõ bộ dáng người vừa rơi xuống. Hắn khoảng hơn 30 tuổi, mặc một chiếc trường bào màu tím của Pháp gia, nhưng giờ phút này đã rách bươm, dính đầy vết máu. Ngực trái của hắn bị xuyên thủng, máu tươi nhuộm đỏ trường bào, đùi phải cũng đã biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại ống quần trống rỗng đang lay động trong gió.
Mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, hai mắt trống rỗng vô hồn, hiển nhiên đã mất đi sinh mạng. Khóe miệng của hắn vẫn còn một vệt máu chưa khô, vẻ mặt có chút dữ tợn.
“Thương Minh văn hào vẫn lạc!”
Trong đám đệ tử Pháp gia, có người nhận ra thân phận của người đã ngã xuống, lập tức trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, Thương Minh vừa đột phá văn hào vào hạ chí, đến nay chưa quá nửa năm, rất nhiều văn nhân Pháp gia đều tận mắt chứng kiến bộ dạng hăng hái của hắn khi đột phá.
Hôm nay, hắn lại trở thành văn hào đầu tiên vẫn lạc trên chiến trường…
Bạn cần đăng nhập để bình luận