Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 206 “Không có cảm giác” Từ Tống, Bạch Dạ xuất thủ, thê thảm Khổng Thánh phúc địa

Chương 206 “Không có cảm giác” Từ Tống, Bạch Dạ xuất thủ, thê thảm Khổng Thánh phúc địa. Về phần bản thân Từ Tống, cũng đồng thời cảm giác được thân thể của mình, hắn cũng không phát hiện bất cứ dị thường nào, tài hoa tu vi của chính mình vẫn là chín châm tú tài, trong đan điền cũng không có Tiên Nhân Tháp tồn tại. Từ Tống trong lòng cảm thấy rất ngờ vực, thân thể của mình xác thực có chút khác biệt so với trước kia, nhưng cụ thể khác ở đâu thì lại không nói ra được, phảng phất như trở nên thuần túy bình thường hơn. “Không phải chứ, cơ duyên này cũng quá qua loa rồi, ít nhất ngươi cũng phải làm cho ta đột phá một chút chứ?” Từ Tống trong lòng lầm bầm một câu, hắn cũng không biết những chuyện xảy ra bên trong tòa cung điện kia, chỉ biết mình bị đạo phù văn màu vàng kia chấn choáng, sau đó ngủ một giấc ngon lành. Mà giấc ngủ này của chính mình thực sự dễ chịu, cả người đã rất lâu không ngủ an tâm như vậy. Từ Tống không hề biết rằng, lúc này trong linh hồn hắn, một đạo phù văn màu vàng cực kỳ yếu ớt đang chậm rãi lóe lên, không ngừng đánh thức những lực lượng vốn đang ngủ say trong thân thể của hắn. “Ai, nhóm người chúng ta hẳn là những người thảm nhất trong trận Thiên Nhân chi chiến lần này, lãng phí nhiều thời gian như vậy, cơ duyên gì cũng không có đạt được.” Mặc Lân trực tiếp ngồi phịch mông xuống đất, tùy ý nằm ngửa ra, ngước nhìn bầu trời màu tím đen. “Xác thực là như vậy, giống như chúng ta vừa nói chuyện, cuộc thí luyện của vị tiền bối áo bào trắng kia phảng phất chỉ là đang đùa, căn bản không có ý định để chúng ta thông qua, cho dù là Trang sư đệ, cũng không chống cự được đến cuối cùng.” Tăng Tường Đằng lẩm bẩm trong lòng. “Đúng vậy, dù sao lần này mầm non đạo quả của Tiên Nhân chi phủ là không có rồi, thật là thảm.” Mặc Lân lại lầm bầm một tiếng, “Xem ra chỉ có thể gửi hy vọng vào Phượng Lân chi đỉnh.” Mặc Lân cùng Tăng Tường Đằng hai người kẻ tung người hứng nói chuyện phiếm, Từ Tống đứng một bên nghe cũng rất nghiêm túc, đúng như bọn hắn đã nói, cuộc thí luyện lần này nhìn quả thực có chút trò đùa, cửa thứ nhất hái lá sen, cửa thứ hai xuống hồ vớt tháp, nhìn kiểu gì cũng thấy giống như không có độ khó gì cả, mà bản thân mình trên cơ bản đều xem như không tốn chút sức nào, liền thông quan. Từ Tống luôn cảm thấy cuộc thí luyện này như là cố ý thiết kế cho mình vậy, hung thú ở cửa thứ hai làm sao lại trùng hợp như vậy, vừa hay lại chính là loài cá chạch rồng mà mình quen biết? Nhất là cửa thứ ba, càng trò đùa không chịu được, Tiên Nhân Tháp tự động chạy tới hận không thể nhận mình làm chủ, sau đó bản thân mình chẳng làm gì cả, liền vượt qua kiểm tra. “Chẳng lẽ người áo bào trắng kia có quan hệ với phụ thân của ta, bọn họ quen biết nhau?” Từ Tống trong lòng đột nhiên xuất hiện ý nghĩ này, nhưng hắn rất nhanh chóng quên đi ý nghĩ đó, dù sao đây không phải vấn đề hắn nên suy nghĩ bây giờ. “Trang sư đệ, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?” Tăng Tường Đằng thấy Từ Tống đột nhiên ngẩn người, liền lên tiếng hỏi. “Không có gì, chỉ là đang nghĩ xem chúng ta sau này sẽ đi đâu.” Từ Tống hoàn hồn, đáp. “Nơi chúng ta phải đi sau này đương nhiên là Phượng Lân chi đỉnh, nơi đó chắc chắn sẽ xuất hiện mầm non đạo quả.” Mặc Lân lên tiếng giải thích với Từ Tống. Từ Tống gật gật đầu, nói, “Vậy chúng ta sau đó cứ chờ đi, đợi đến Thận Long đại nhân thông báo cho chúng ta thời gian Phượng Lân chi đỉnh bắt đầu.” Cùng lúc đó, ở Khổng Thánh phúc địa, đây là nơi Khổng Thánh năm đó sau khi phi thăng lưu lại phúc trạch chi địa, là thánh địa của tất cả đệ tử Nho gia, cũng là nơi tín ngưỡng trong lòng họ. Nơi đây dựa vào núi, ở cạnh sông, ánh nắng trêи bầu trời tươi sáng, ánh mặt trời ấm áp rải lên mặt đất, xuyên qua những khe lá, những đốm sáng đủ màu sắc chiếu rọi lên bãi cỏ, để lại những vệt sáng mỹ lệ. Chỉ là trái ngược với cảnh tượng tốt đẹp này, là trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc, máu tươi văng vãi khắp sân, nhuộm đỏ những bãi cỏ xanh mướt, những đệ tử mặc nho bào ngã xuống trong vũng máu, nét mặt bọn họ đau khổ mà dữ tợn, rõ ràng đang phải chịu đựng nỗi đau tột cùng. Tại chốn yên tĩnh này, cuộc chiến đấu vẫn đang tiếp diễn, những dấu vết chiến đấu để lại khiến người ta kinh hãi. “Đốt! Đốt! Đốt!” Từng đạo bóng người nhanh chóng va chạm trên không trung, để lại từng đạo tàn ảnh, thân ảnh của bọn họ lóe lên ánh kim quang chói mắt, mỗi một lần binh khí chạm nhau đều có thể kích phát ra những trận hoa lửa, bọn họ đang ở trong lúc kịch chiến. Nơi đây hiện tại số đệ tử Nho gia còn lại không quá 40 người, những người còn lại đều đã ngã xuống trong vũng máu, về phần đệ tử Pháp gia, cũng chỉ còn lại Thương Vô Lượng một mình, trên người bọn họ lúc này đều toàn là vết thương, quần áo rách rưới, dính đầy máu tươi. Người duy nhất không bị thương chút nào, chỉ có Bắc Uyên và Mặc Dao, ánh mắt của hai người tập trung vào những người đang giao chiến trên không trung. Giờ phút này, Thương Vô Lượng, Võ Vẫn, Trọng Sảng, Đoan Mộc Kình Thương, cùng tên giả mạo Từ Tống đều bị một vòng hồng quang đánh rơi xuống mặt đất. Ngay sau đó một bóng người chậm rãi xuất hiện trước mặt mọi người, hắn một thân nho bào đã bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ sẫm, tướng mạo anh tuấn, tóc dài xõa vai, sắc mặt tái nhợt, như một tờ giấy trắng, khóe miệng nhếch lên một tia cười tàn nhẫn, không hợp với khí chất nho sinh của hắn chút nào. “Chư vị, các ngươi không nên chống cự nữa, Bạch Dạ chuyến này chỉ muốn nhanh chóng kết thúc Thiên Nhân chi chiến, lấy được bất hủ chi cốt, cho nên mong rằng chư vị thành toàn, để ta chém giết nốt đám yếu kém còn lại, nhanh chóng mở ra Phượng Lân chi đỉnh, như thế nào?” Bạch Dạ chậm rãi mở miệng, thanh âm mang theo nụ cười, lời của hắn khiến tất cả mọi người biến sắc. Trọng Sảng ở phía dưới giận dữ nhìn Bạch Dạ, hô: “Bạch Dạ, ngươi hôm nay tàn sát đồng môn, không để ý lễ pháp, ngươi có gì khác với Ma Đạo?” “Lễ pháp?” Bạch Dạ cười lạnh một tiếng, “Trận Thiên Nhân chiến này vốn dĩ là kẻ mạnh được kẻ yếu thua, chém giết vốn là kết cục đã định, vậy còn cần để ý đến những lời hư ảo này làm gì? Huống chi, ở đây tất cả mọi người đều có tư cách nói ta Bạch Dạ, chỉ riêng ngươi Trọng Sảng, là không có bất cứ tư cách nào.” Bạch Dạ vung cây bút lông sói trong tay, hất bỏ vết máu trên đó, “Trọng Sảng, ngươi ngấm ngầm liên hợp với học sinh của Tử Lộ Thư Viện, cố ý muốn làm ta xấu mặt trong Văn Đạo chiến, những chuyện này, ngươi cho rằng ta không biết sao?” Nghe vậy, sắc mặt của Trọng Sảng trở nên càng khó coi hơn. Dưới bầu trời xanh thẳm, thân ảnh của Bạch Dạ lộ ra đặc biệt bắt mắt. Trong tay hắn, cây bút lông sói nhẹ nhàng vung lên, mỗi một nét bút đều mang theo khí thế sắc bén, tựa hồ muốn đặt cả thế giới dưới ngòi bút của hắn. “Các ngươi cho rằng có thể chống lại ta sao?” Bạch Dạ đưa mắt nhìn khắp mọi người, mang theo ý cười khinh thường, “Trong ngày Thiên Nhân chi chiến này, chỉ có kẻ mạnh mới có thể sinh tồn. Yên tâm, chỉ cần giết thêm ba mươi người nữa, đoán chừng cái Phượng Lân Châu này cũng chỉ còn lại khoảng một trăm người thôi.” Đoan Mộc Kình Thương tay cầm một thanh trường đao màu xanh đậm, trong mắt lóe ra ánh kim quang chói mắt tương tự Bạch Dạ, lên tiếng: “Bạch Dạ, ta biết ngươi làm vậy đều là vì thê tử của ngươi, nhưng ngươi làm như vậy, thật sự là quá đáng, huống chi, trong trận Thiên Nhân chi chiến này còn có những học phái khác nữa.” “Không sao, ngoài Nho gia chúng ta ra, số người nhiều nhất là Binh gia đã bị ta giết sạch rồi, Đạo gia cùng Âm Dương gia cũng chỉ còn lại hơn mười người, những đệ tử học phái khác đã sớm bị đào thải khỏi cuộc chơi, chỉ là ta không ngờ, Pháp gia vậy mà lại đạt được giao dịch với Tăng Thánh Thư Viện, đổi người học sinh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận