Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 249 phủ thái úy môn khách cản đường, chỉ là cử nhân cảnh giới, ai cho ngươi dũng khí?

"Chương 249 phủ thái úy môn khách cản đường, chỉ là cảnh giới cử nhân, ai cho ngươi dũng khí?"
“Từ Tống ca ca, cái tên Cách Ca kia vậy mà thừa nhận là người của Âm Dương gia ngấm ngầm hãm hại huynh, nàng chẳng lẽ không sợ huynh ra tay với nàng sao?” Mặc Dao cùng Từ Tống lúc này đã rời khỏi thanh lâu, đi bộ trên đường phố.
“Cái tên Cách Ca này ở Âm Dương gia địa vị tuyệt đối không thấp, lúc đó ta cũng không hề nhắc với nàng chuyện liên quan tới Thánh Nhân chi chú, chỉ nói là, ta trở lại phủ tướng quân thì đã hôn mê rồi.” Từ Tống thở ra một hơi thật sâu, nhìn những cửa hàng hai bên đường phố, nhàn nhạt nói: “Có thể nàng lại trực tiếp nói ra chuyện ta trúng Thánh Nhân chi chú. Phải biết, phụ thân ta, Thác gia gia, kể cả lão sư của ta, bọn họ cũng đều là sau khi ta đến Khổng Thánh học đường, thông qua khảo nghiệm khuất thánh bia thơ mới phát hiện trong cơ thể ta có Thánh Nhân chi chú.”
“Nhưng Cách Ca một cái cái gọi là “chạy người” lại biết được bí mật như vậy, nếu ta động đến nàng, e là Âm Dương gia sẽ một mực truy sát ta.”
“Đúng là vậy, thân phận của Cách Ca này cũng không đơn giản, bớt một chuyện vẫn hơn, nhưng trong ấn tượng của ta, Âm Dương gia chẳng phải một tiểu học phái sao? Sao ta lại thấy Âm Dương gia này, khó đối phó vậy?” Mặc Dao nhìn Từ Tống, không hiểu hỏi.
“Âm Dương gia, tuy là một trong chư tử bách gia, nhưng lại không phải là học phái nổi tiếng nhờ vào học thuyết.” Từ Tống chậm rãi nói về lịch sử của Âm Dương gia trong thế giới này: “Bọn họ là một học phái lấy xem bói tiên đoán làm chủ, tiên đoán sự hưng suy của chư tử bách gia, diễn biến sự thay đổi vương triều, nên vẫn luôn ẩn mình.”
“Đến những năm cuối thời tiền triều, Âm Dương gia đột nhiên xuất thế, với thân phận người phát ngôn của Thần Minh, phò tá Võ Vương, lật đổ vương triều Đại Thương, lập nên Đại Chu. Nhưng Âm Dương gia cũng không vì thế mà vang danh thiên hạ, ngược lại mai danh ẩn tích, phai nhạt khỏi tầm mắt của thế nhân.”
“Đến tận bây giờ, Âm Dương gia rất ít khi lộ diện trước công chúng, không ai thực sự hiểu rõ về Âm Dương gia.”
Mặc Dao càng nghe càng thấy phức tạp, lông mày cũng nhíu lại.
“Xem ra mọi chuyện càng ngày càng thú vị, nhiều người muốn hãm hại ta như vậy, vậy thì để bọn chúng trả một cái giá thích đáng.” Từ Tống cười nhạo một tiếng, lập tức cùng Mặc Dao cùng nhau lên xe ngựa, chuẩn bị trở về phủ tướng quân.
Xe ngựa như thường lệ chạy, vừa ra khỏi thành nam, cách cửa đông phủ tướng quân chưa đến mười dặm, đột nhiên một trận tiếng vó ngựa dồn dập vang lên.
“Người phía trước, dừng lại!” Người đi đường hai bên vội né tránh, nhường đường cho đoàn người kia.
Theo sau chiếc xe ngựa đang chạy vội, một đám thị vệ áo đen, phi ngựa chạy qua, tay đều nắm kiếm sắc bén, chặn xe ngựa lại.
“Thiếu gia, là người phủ thái úy.” Người đánh xe, nhìn đám người đang chặn phía trước, nhận ra thân phận người tới, nói với Từ Tống và Mặc Dao trong xe ngựa.
“Khí thế hung hăng như vậy, xem ra là nhắm vào ta, Lý Thúc, người dẫn đầu là ai?” Từ Tống hỏi người đánh xe.
“Người cầm đầu là môn khách của phủ thái úy, tu vi cử nhân, kêu gì thì ta quên rồi.” Lý Thúc có chút khinh thường nhìn đám người phủ thái úy, trong giọng nói tràn đầy trào phúng, dù tu vi của hắn ở phủ tướng quân không cao, nhưng dù gì cũng là Hàn Lâm, đám người này so với đám cỏ rác trước mặt hắn thì có gì khác?
“Người này tên là Hà Vĩ, dùng sách nhập mực, thực lực ở phủ thái úy cũng coi như không tệ, nhưng người này phẩm hạnh không ra gì, nghe đâu năm đó hắn vì phạm lỗi mà bị Tăng Thánh Thư Viện đuổi đi, sau này được gia gia ta thu nhận vào phủ thái úy.” Trong xe ngựa Mặc Dao từ tốn giải thích với Từ Tống, “Một năm trước, hắn vâng theo lệnh của gia gia ta đến Hàn Quốc, làm gì thì ta cũng không biết, nhưng xem ra hắn chắc mới trở về không lâu, cũng không rõ chuyện gần đây xảy ra.”
“Từ thiếu tướng quân, có phải ngươi nên cho phủ thái úy chúng ta một lời giải thích?” Hà Vĩ dừng ngựa trước xe, hắn mặc một bộ cẩm y đen, trên mặt mang nụ cười ẩn ý, nhìn khoảng hơn 30 tuổi, nói với xe ngựa.
Mà những người đi đường ở đây cũng nhao nhao dừng chân, đứng xem, không ai không thích xem náo nhiệt, lúc này thấy Hà Vĩ dẫn người chặn xe ngựa của phủ tướng quân, tự nhiên đều xúm lại.
“Giải thích? Ta, Từ Tống cần cho phủ thái úy các ngươi giải thích gì? Hử?” Thanh âm của Từ Tống từ trong xe ngựa truyền ra, rèm xe hơi hé lên, lộ ra gương mặt mang ý cười trào phúng của hắn.
“Sao? Từ Tống, chẳng lẽ ngươi không coi phủ thái úy chúng ta ra gì?” Hà Vĩ cười lạnh một tiếng, roi ngựa trong tay chỉ vào Từ Tống đang ở trong xe ngựa, uy hiếp nói.
“Phủ thái úy? Ha ha, cũng chỉ đến thế, một kẻ bị Tăng Thánh Thư Viện vứt bỏ như ngươi, cũng có thể đại diện cho phủ thái úy sao?” Từ Tống cười nhạo một tiếng, không hề nể mặt Hà Vĩ, trước mặt mọi người trực tiếp châm chọc.
“Ngươi!” Hà Vĩ bị lời của Từ Tống làm cho mặt đỏ bừng, hận không thể rút kiếm xông lên chém Từ Tống ngay xuống ngựa.
“Sao, ta nói không đúng à? Ngươi chỉ là một tên cử nhân, mà dám cản xe ngựa của phủ tướng quân ta, rốt cuộc là ai cho ngươi dũng khí vậy?” Từ Tống từ trên xe ngựa chậm rãi đi xuống, đối diện với đám thị vệ đang cản đường và Hà Vĩ, “tâm trạng thiếu gia ta hiện đang rất tốt, nếu các ngươi bây giờ rời đi, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng.”
“Ồ? Tâm trạng ngươi đang tốt à? Vậy lúc tâm trạng ngươi không tốt, có phải muốn giết người cho vui không?” Hà Vĩ cười lạnh, nhìn Từ Tống ánh mắt tràn đầy khinh thường, “Ta lại quên mất, ngươi là cái tên hoàn khố số một của Đại Lương, dựa vào quan hệ tiến vào Nhan Thánh Thư Viện, đừng tưởng rằng có thể gột rửa hết tội nghiệt của ngươi.”
Lời vừa dứt, không khí ở đây lập tức trở nên căng thẳng, đám quần chúng hóng chuyện lúc này cũng kịp phản ứng, thì ra thiếu niên tướng mạo tuấn tú, phong độ nhẹ nhàng này lại là tên hoàn khố số một của Đại Lương.
Từ Tống không nói nhiều, chỉ im lặng nhìn Hà Vĩ, nói “Xem ra ngươi không chỉ không sợ chết, mà còn không có đầu óc, xem ra việc Tăng Thánh Thư Viện đuổi ngươi đi là một chuyện may mắn.”
“Chẳng lẽ ngươi cho rằng bản thiếu gia những năm nay thực sự chỉ là một tên ăn chơi, bất tài vô dụng hay sao?” Từ Tống chậm rãi đi về phía đám người Hà Vĩ, vừa đi, vừa lấy ra thanh Hàn Thủy kiếm từ trong ngọc bội.
Hà Vĩ nhìn Từ Tống đang cầm trường kiếm, hướng về phía bọn hắn mà đến, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường, hắn cho rằng Từ Tống có cầm văn hào chí bảo, cũng chỉ là cái gối thêu hoa, đẹp mã mà thôi.
“Xem ra mấy năm nay ngươi đúng là không hề tiến bộ gì, tâm trạng bản thiếu gia đang tốt, cứ lấy ngươi ra mà khai đao.” Từ Tống cười nhạt một tiếng, trường kiếm trong tay tản ra kiếm ý sắc bén, hàn khí bức người.
“Chỉ bằng ngươi thôi sao? Ngươi có tư cách dùng thanh kiếm này à?” Hắn nhìn thanh Hàn Thủy kiếm trong tay Từ Tống, ánh mắt lộ vẻ tham lam, “Thanh kiếm này không phải là thứ mà ngươi có thể khống chế.”
Hà Vĩ phóng ra tài hoa xám đen, lấy roi làm bút, viết xuống chữ “kiếm”, ngay sau đó chữ “kiếm” hóa thành mấy đạo kiếm khí màu đen, bay về phía Từ Tống.......
Bạn cần đăng nhập để bình luận