Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 188 pháp gia đệ tử Thương Vô Lượng, giải quyết hư ảnh, xuất hiện cái chân thân

Chương 188, đệ tử pháp gia Thương Vô Lượng, giải quyết ảo ảnh, xuất hiện chân thân.
Tăng Tường Đằng quay đầu nhìn lại, phát hiện nam tử mặc bạch bào, trong ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc, “Thương Vô Lượng, ngươi vậy mà cũng ở đây?”
“Trùng hợp đi ngang qua mà thôi, không giống ngươi, ngươi tham gia cuộc chiến Thiên Nhân này, chẳng phải vì bản nguyên tinh phách sao?” Thương Vô Lượng khẽ cười một tiếng, lần nữa vung kiếm, chém giết mấy ảo ảnh phượng đen.
“Đã vậy, vậy chúng ta chia ra hành động, ta từ nam lên bắc, ngươi từ đông sang tây, chia nhau tìm kiếm, thế nào?” Tăng Tường Đằng đề nghị.
Thương Vô Lượng nhìn những ảo ảnh phượng đen lít nha lít nhít trên đầu, cũng không rảnh lo nhiều, lập tức nói, “Được, việc này không nên chậm trễ, chúng ta chia nhau hành động.”
Nói xong, Tăng Tường Đằng cũng không trì hoãn, lập tức hóa thành một đạo lưu quang phóng về phía bắc.
Thương Vô Lượng nhìn theo hướng Tăng Tường Đằng đi xa, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, sau đó cũng hóa thành một đạo lưu quang biến mất ở phương xa.
“Số lượng, không thương lượng số lượng, danh tự này đặt, ngược lại rất phù hợp tư tưởng học phái pháp gia, lấy hình trị tội, không có thương lượng.”
Nghe được đối thoại của hai người, Từ Tống thầm đánh giá vài câu, nhưng động tác của Từ Tống cũng không dừng lại, hắn cũng đang tìm kiếm nơi phát ra ảo ảnh phượng đen. Trong lúc đó cũng có rất nhiều ảo ảnh phượng đen cùng nhau vây công Từ Tống, nhưng đều bị Từ Tống dễ dàng né tránh, thân ảnh của hắn trong chiến trường không ngừng lóe lên, động tác mau lẹ như gió, khi thì chưởng phong gào thét, khi thì cước ảnh như roi, đánh lui từng cái ảo ảnh phượng đen kia.
Trong chiến đấu, Từ Tống không ngừng quan sát quy luật hành động của ảo ảnh phượng đen, dần phát hiện những ảo ảnh phượng đen này tuy lực công kích cường đại, nhưng lại có một nhược điểm chí mạng, đó chính là công kích của chúng đều không có kết cấu gì, hoàn toàn dựa vào bản năng mà công kích.
Bởi vì nghe được Tăng Tường Đằng và Thương Vô Lượng nói chuyện, biết được phương hướng tìm kiếm của bọn họ, vì vậy Từ Tống chọn tìm kiếm từ tây nam sang đông bắc, và trong lúc giao thủ với những ảo ảnh phượng đen kia, hắn phát hiện chúng lúc công kích lại phát ra một tiếng kêu to kỳ lạ, còn khi không công kích thì an tĩnh trôi lơ lửng giữa không trung.
“Tiếng kêu này tựa hồ có quy luật, nếu ta có thể tìm ra quy luật, liền có thể đến nơi phát ra ảo ảnh phượng đen, giải quyết hết những ảo ảnh này.”
Từ Tống thầm nghĩ trong lòng một tiếng, sau đó bắt đầu cẩn thận lắng nghe tiếng kêu của ảo ảnh phượng đen, muốn phân biệt được quy luật kêu của chúng.
Theo thời gian trôi qua, Từ Tống dần phát hiện, tuy tiếng kêu của ảo ảnh phượng đen này hỗn tạp không theo quy luật, nhưng trong đó lại có một tần suất đặc thù, giống như một loại tín hiệu. Lúc này Từ Tống tựa như báo săn, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén, hắn bắt đầu tiến theo tiếng kêu của ảo ảnh phượng đen, trong lúc đó hắn cũng sẽ bắt sống mấy ảo ảnh phượng đen, quan sát dị dạng trên cơ thể chúng, nhưng cuối cùng không thu hoạch được gì.
Đang lúc Từ Tống định bỏ cuộc, hắn đột nhiên phát hiện, những ảo ảnh phượng đen khi kêu, sẽ từ miệng tản ra một loại ánh sáng bạc nhạt, quá mức nhỏ bé, không nhìn kỹ căn bản không phát hiện được, nhất là trong chiến trường hỗn loạn này, căn bản không kịp tinh tế phân biệt, ánh sáng này theo một quỹ đạo đặc thù trôi trong không trung, cuối cùng hội tụ tại một chỗ, xông về một nơi nào đó trên bầu trời.
“Tìm được.” Từ Tống trong lòng vui mừng, lập tức nhìn theo hướng ánh sáng bạc lưu động, rất nhanh hắn phát hiện dị dạng, ở xa trên đỉnh một ngọn núi, lại có một bóng đen đứng sừng sững ở đó, không ngừng tỏa ra ánh sáng bạc nhạt.
“Nơi đó hẳn là nơi phát ra ảo ảnh phượng đen.” Từ Tống thầm nghĩ trong lòng một tiếng, lập tức lao về phía đỉnh núi, chỉ mấy hơi thở đã đến đỉnh núi.
Chỉ thấy ở đây dựng sừng sững một tấm bia đá, trên tấm bia đá khảm một khối tinh thể màu đen, tỏa ra ánh hào quang màu bạc nhạt, giống với ánh sáng phát ra từ miệng ảo ảnh phượng đen.
“Thì ra là thế, những ảo ảnh phượng đen này là do khối tinh thể này khống chế.” Từ Tống thầm nghĩ, sau đó hắn quan sát xung quanh khối tinh thể này, muốn tìm cách giải quyết.
Cẩn thận quan sát một lúc, Từ Tống liền phóng thích tài hoa, thử chạm vào tinh thể màu đen, ngay sau đó hàng chục bóng đen từ trong tinh thể bay ra, hóa thành từng ảo ảnh phượng đen. Thấy vậy, Từ Tống lộ ra nụ cười nhạt trên mặt, xem ra mình đã tìm đúng nơi, hắn lập tức thúc tài hoa, thi triển lôi pháp, tia chớp nhỏ quấn quanh tay, sau đó hắn một chưởng đánh vào tinh thể màu đen.
“Ầm ầm…” Tại điểm tiếp xúc của Lôi Quang và tinh thể màu đen, bộc phát ra từng đợt điện quang chói mắt, ngay sau đó tinh thể màu đen đột nhiên rung lên, những ảo ảnh phượng đen lơ lửng trên không cũng như mất khống chế, nhao nhao tan biến trong thiên địa. Theo tinh thể màu đen biến mất, ảo ảnh phượng đen trong chiến trường cũng giống như mất đi sự khống chế, nhao nhao tan biến trong thiên địa.
“Giải quyết xong.” Từ Tống nhìn tấm bia đá vỡ tan, thì thào một tiếng, bất quá hắn cảm giác sự việc không đơn giản như vậy, Thương Hàm từng nói, trăm năm trước mở ra Phượng Vẫn Chi Địa, cuối cùng chỉ có một người đi ra, tuy có được tinh phách, nhưng thân chịu trọng thương, vừa ra khỏi Phượng Vẫn Chi Địa liền bị đào thải. Thương Hàm nói sự tình nghiêm trọng như vậy, nghĩ rằng chiến trường Phượng Vẫn này chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy.
Từ Tống nhảy lên, rời khỏi đỉnh núi, một lần nữa hòa vào trong đám người. Mà phía dưới, đám học sinh may mắn sống sót nhìn ảo ảnh phượng đen tan biến, lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, từng người hô lớn, tựa như đang chúc mừng chiến thắng này.
Tăng Tường Đằng và Thương Vô Lượng cũng trở về vị trí trung tâm chiến trường, hai người liếc nhau, hiểu rằng ảo ảnh phượng đen biến mất không phải do đối phương làm.
“Quả nhiên, trực giác của ta chưa từng sai.” Giờ khắc này, Từ Tống vừa hòa mình vào đám đông, sắc mặt bỗng trở nên ngưng trọng, hắn cảm nhận được một luồng khí tức cường hãn từ hướng đỉnh núi vừa rồi truyền ra.
Hắn quay đầu nhìn về Tăng Tường Đằng và Thương Vô Lượng, phát hiện hai người cũng biến sắc, ánh mắt họ đều nhìn về cùng một hướng trên bầu trời. Chỉ thấy phía trên bầu trời, một con phượng hoàng đen khổng lồ đang dang cánh bay lượn, đôi cánh của nó che khuất cả bầu trời, những nơi nó đi qua, cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy, một luồng uy áp cường đại tỏa ra từ nó, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy ngạt thở.
“Cái này, đây là...” Phía dưới đám học sinh may mắn còn sống nhìn lên con phượng đen khổng lồ trên trời, từng người lộ vẻ mặt sợ hãi, họ chưa từng thấy con phượng đen nào lớn đến thế, hình thể nó phải đến mấy trăm trượng, che kín cả bầu trời.
Sắc mặt Từ Tống trầm xuống, lẩm bẩm: “Quả nhiên như ta dự đoán, khảo nghiệm không đơn giản như vậy.”
“Chết tiệt, thì ra đây mới là khảo nghiệm thật sự sao?” Thương Vô Lượng tay trái nắm chặt, các khớp xương phát ra tiếng “răng rắc”.
“Nên thế, phượng đen này dù khí thế rất lớn, nhưng cũng chỉ ở cấp Hàn Lâm, không phải là không thể chống lại. Chúng ta vẫn còn cơ hội.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận