Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 257 tiểu khảo nghiệm = cơ bản không cách nào hoàn thành khảo nghiệm

Chương 257 tiểu khảo nghiệm = cơ bản không cách nào hoàn thành khảo nghiệm
Nhan Chính cau mày nhìn Trọng Bác, hắn hoàn toàn không ngờ Trọng Bác hôm nay lại đưa ra thỉnh cầu như vậy. Hắn không trực tiếp trả lời Trọng Bác, chỉ nói: "Trọng Sảng ở Nhan Thánh Thư Viện trong thời gian này, ta sẽ để Dịch tiên sinh chăm sóc hắn cẩn thận."
"Dịch Quy Đồ? Hắn chẳng qua chỉ là một đại nho thôi mà?" Trọng Bác hơi nhíu mày, khó hiểu nhìn Nhan Chính.
"Hắn bây giờ gọi Dịch Phù Sinh, đổi lại tên rồi, hắn đã sớm vứt bỏ cái tên cũ."
Nhan Chính từ từ đứng dậy, chậm rãi giải thích: "Thiên phú của hắn không hề kém Đoan Mộc Vệ Lê, năm xưa hắn cố ý áp chế cảnh giới, chỉ muốn tu văn tâm tới viên mãn trước khi đột phá văn hào. Nếu không phải Lên làm cho chơi năm đó ra tay quá nặng, cái vị trí viện trưởng Nhan Thánh Thư Viện này đã sớm là của hắn."
"Nói cũng đúng, dù sao hắn và vị viện trưởng cũ Nhan Thánh Thư Viện kia là bạn vong niên, nếu không có Từ Khởi Bạch, Dịch Quy Đồ mà đột phá cảnh giới văn hào thì cái ghế viện trưởng chắc chắn là của hắn."
Trọng Bác khẽ gật đầu, xem như đồng ý với ý kiến của Nhan Chính, sau đó hắn đứng lên, chắp tay nói với Nhan Chính: "Nhan sư huynh giúp Trọng Bác, Trọng Bác không thể quên ơn nghĩa."
"Bây giờ Tiên Sư Điện đang tìm tung tích Thánh Nhân chi hồn, bọn họ có lẽ sẽ làm gì đó với Bạch Dạ, mong sư huynh bảo vệ Bạch Dạ cho tốt."
Nghe xong, Nhan Chính lộ vẻ ngưng trọng, "Lời ngươi nói là thật?"
"Thiên chân vạn xác."
"Haiz, đám lão già Tiên Sư Điện này, từng người sống cả ngàn năm rồi mà vẫn chưa đủ, vì đột phá cái cảnh giới vớ vẩn đó mà dùng bất cứ thủ đoạn nào, xem đạo nghĩa Thánh Nhân như không có gì, thật buồn cười." Giọng Nhan Chính có phần khinh thường.
"Được, ta đã biết việc này, chỉ cần Bạch Dạ có chuyện, ta cùng phu tử sẽ lập tức xông lên Tiên Sư Điện, nếu đám lão già kia muốn phi thăng thành tiên, vậy ta sẽ tiễn chúng một đoạn đường."
Giọng Nhan Chính ngông cuồng, như thể đang nói một chuyện không gì đơn giản hơn. Trọng Bác lại hiểu rõ, Nhan Chính xưa nay không nói lời khoác lác, một khi hắn nói vậy thì nhất định làm được.
Hắn gật đầu nhẹ, hành lễ với Nhan Chính, "Sư huynh, đây là lần cuối cùng ta gặp mặt riêng với ngài, hy vọng ngài chiếu cố tốt Trọng Sảng."
"Ta đã biết."
"Lão sư, có phải sư huynh nói là hôm nay sẽ đến Nhan Thánh Thư Viện chào tạm biệt?"
"Phải."
"Tại sao Bạch sư huynh lại muốn đi?"
"Vì đạo trong lòng hắn."
Lúc này trong tàng thư các Nhan Thánh Thư Viện, Từ Tống đã theo lệnh Ninh Bình An sắp xếp hành lý của Bạch Dạ xong xuôi. Hắn cũng đoán được lý do Bạch Dạ muốn rời đi: "Lão sư, chẳng lẽ Dung Dung tỷ còn có cơ hội sống lại?"
"Ừm, hiện tại Ninh Dung Dung chỉ là hồn phách tiêu tán, nếu đến Doanh Châu tìm được Minh Nguyệt Châu thì có thể tụ hồn trùng sinh, đến lúc đó, Ninh Dung Dung sẽ thành văn nhân chân chính." Ninh Bình An giải thích cho Từ Tống.
"Tụ hồn chi thuật? Ta nhớ đại nhân Thận Long thi triển cũng là tụ hồn chi thuật mà, Thận Long đại nhân có cứu được Dung Dung tỷ không?"
Từ Tống nhớ lại trận thiên nhân chi chiến, Thận Long đại nhân đã dùng tụ hồn chi thuật, có lẽ đó là cách có thể làm được.
Ninh Bình An khẽ lắc đầu, "Cái đó khác, tụ hồn thuật Thận Long thi triển là rút hồn phách của các ngươi đưa vào Phượng Lân Châu để tham chiến, nhưng chỉ là tạm thời, hồn phách các ngươi sẽ nhanh chóng trở về bản thân, hơn nữa cách này không dùng được với thê tử của Bạch Dạ, tam hồn lục phách của nàng đã sớm về U Minh, chỉ có Minh Nguyệt Châu mới có thể cứu."
"Ra là vậy." Từ Tống có chút ngẩn người, không ngờ tình huống Ninh Dung Dung nghiêm trọng đến thế.
"Đi thôi, ta cảm nhận được khí tức Bạch Dạ rồi, Nhan Chính đưa ra một khảo nghiệm đơn giản cho Bạch Dạ, vừa hay ngươi có thể thấy thực lực chân chính của Bạch Dạ."
Nói rồi, Ninh Bình An dẫn Từ Tống đến hậu sơn Nhan Thánh Thư Viện, nơi Từ Tống bị ép từ hôn lần trước, cũng là nơi Nhan Chính đưa ra khảo nghiệm.
Sau khi đến hậu sơn, Ninh Bình An bảo Từ Tống chờ một bên, còn mình thì đi tới một gốc cổ tùng, ngồi xếp bằng. Từ Tống không hỏi nhiều, hắn hiểu Ninh Bình An chắc chắn đang đợi Bạch Dạ, hơn nữa hắn cũng rất chờ mong thực lực của Bạch Dạ.
Không bao lâu, Nhan Chính dẫn Bạch Dạ và Đoan Mộc Kình Thương tới.
"Từ sư đệ cũng ở đây."
Bạch Dạ thấy Từ Tống liền chắp tay chào, "Mấy hôm trước sư đệ bị văn khí phản phệ, giờ đã khỏe hơn chút nào chưa?"
"Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn Bạch sư huynh đã giúp Từ Tống rửa sạch ô danh, thanh danh Từ Tống ở Trung Châu thành đã được khôi phục rồi."
"Đó là việc ta phải làm." Bạch Dạ gật nhẹ, sau đó nhìn Ninh Bình An, chắp tay nói: "Bạch Dạ chào Ninh tiên sinh."
"Ừm, sắc mặt ngươi trông tốt hơn nhiều, xem ra dạo này ngươi có tĩnh tâm điều dưỡng." Giọng Ninh Bình An rất lãnh đạm, nhưng vẫn thể hiện sự quan tâm.
"Dạ, vì lần này ta rời đi là để tìm kiếm cơ hội, nên mấy hôm nay ta có nghỉ ngơi lấy lại sức, hôm nay mới tới chào tạm biệt." Bạch Dạ khẽ gật đầu, giải thích với Ninh Bình An.
Ninh Bình An không nói gì, chỉ gật đầu. Nhan Chính vừa lúc lên tiếng: "Bạch Dạ, lần này vi sư không ngăn cản con xuất hành, nhưng ta vẫn câu nói đó, ta sẽ áp chế cảnh giới ở văn hào, trước điều kiện tiên quyết là ngươi có thể chống nổi trăm chiêu khi ta triệu hoán Thánh Nhân hư ảnh."
Đoan Mộc Kình Thương và Từ Tống nghe Nhan Chính đưa ra khảo nghiệm như vậy thì hết sức kinh ngạc.
"Tê, đây là cái gọi là 'tiểu khảo nghiệm' của lão sư à? Quả nhiên tiêu chuẩn của người với người là khác nhau, cái gọi là 'tiểu khảo nghiệm' trong miệng lão sư tương đương với cái 'khảo nghiệm cơ bản không cách nào hoàn thành' mà ta biết." Từ Tống thầm than trong lòng.
Đoan Mộc Kình Thương bước lên trước, có chút khó tin hỏi: "Nhan viện trưởng, khảo nghiệm này có phải hơi khó không?"
"Không tính là khó, nếu ta đến trăm chiêu cũng không chống nổi thì rời khỏi Nhan Thánh Thư Viện chẳng khác nào đi chịu chết." Bạch Dạ trực tiếp đồng ý, mặt không chút sợ hãi, cứ như đó không phải là chuyện gì khó.
Đoan Mộc Kình Thương thấy vậy đành lắc đầu, hắn biết Bạch Dạ rất mạnh, nhưng khảo nghiệm lần này thật sự vô cùng khó.
"Tốt, nếu ngươi tự tin như vậy thì ta không nói nhiều." Nhan Chính nở một nụ cười nhạt, thấy Bạch Dạ vẻ mặt tự nhiên thì trong lòng rất vui mừng. Đệ tử này của mình không hề chán nản, càng không quá khích, ương bướng, điều đó làm một người thầy như ông thấy rất vui.
"Vậy chúng ta bắt đầu thôi." Bạch Dạ chắp tay nói.
"Được."
Nhan Chính gật đầu, sau đó chậm rãi vận chuyển văn khí, ngay lập tức tài hoa màu xanh biếc xông thẳng lên trời, hòa quyện vào đất trời, một vệt kim quang bay vào cơ thể Nhan Chính, đó là phép triệu hồi Thánh Nhân hư ảnh......
Bạn cần đăng nhập để bình luận