Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 229 một chiêu mạnh nhất, át chủ bài ra hết

Chương 229 một chiêu mạnh nhất, át chủ bài ra hết. Đoan Mộc Kình Thương thân ảnh trong gió tuyết lộ ra cao lớn khác thường, hắn nhìn Từ Tống, trong ánh mắt tràn đầy tán thưởng. 13 tuổi đã là cử nhân, điều này trong toàn bộ Văn Đạo đều chưa từng có, dù là Khổng Thánh cũng phải đến 17 tuổi mới đạt tới cảnh giới cử nhân. Thiên tư bậc này thật khiến người ta kinh sợ. Đoan Mộc Kình Thương không biết rằng Từ Tống thực ra luôn cố ý áp chế tu vi của mình. Nếu muốn, trong ba tháng này, hắn đã có thể đột phá cảnh giới cử nhân. Nhưng Từ Tống không làm vậy, bởi vì cậu hiểu rõ tầm quan trọng của nền tảng vững chắc. Ba tháng này, cậu chỉ luôn củng cố cảnh giới, rất ít khi chủ động ngâm thơ tu luyện. Đương nhiên, Từ Tống còn có một mục đích khác, là uẩn dưỡng văn tâm. Khi đột phá từ cử nhân lên sĩ, cậu sẽ phải đối diện với thiên địa một vấn, đây là nỗi kinh hoàng lớn nhất, điều mà văn nhân không muốn đối mặt nhất. Mà người trả lời được, sẽ nhận được sự tán thành của thiên địa, chính thức bước vào cảnh giới tiến sĩ. Nhưng thiên địa hỏi đâu dễ dàng trả lời đến thế, nó khảo nghiệm ý chí, và văn tâm của một văn nhân. Người có ý chí không kiên định, khi đối diện với thiên địa tam vấn, thường sẽ do dự. Người có ý chí hẹp hòi thường không cách nào khám phá thiên cơ, còn người không đủ thiên phú căn bản không có khả năng được thiên địa hỏi. Cũng như Bạch Dạ, mặc dù thiên phú của hắn hơn Đoan Mộc Kình Thương, Tăng Tường Đằng không ít, nhưng hắn vừa đột phá vào cảnh giới sĩ không lâu. Cũng chính vì bị thiên địa hỏi làm khó, đứng trước gương hỏi tâm hắn mới coi như giải khai khúc mắc, trả lời được thiên địa một vấn, từ đó chân chính đột phá vào sĩ tu vi. Bởi vậy, đa số tu sĩ sẽ sớm chuẩn bị sẵn sàng, uẩn dưỡng văn tâm, kiên định tín niệm. Từ Tống tự nhiên cũng không ngoại lệ. “Bây giờ có thể đánh một trận rồi.” Đoan Mộc Kình Thương khẽ động thân ảnh, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Từ Tống, tài hoa trường đao trên tay hắn tản ra ánh sáng lam kim, lưỡi đao ẩn chứa uy áp cường đại. Đoan Mộc Kình Thương bổ một đao về phía Từ Tống, nơi lưỡi đao đi qua, không gian dường như cũng vì đó mà vặn vẹo. Từ Tống kiên định nhìn Đoan Mộc Kình Thương, Thủy Hàn kiếm trong tay rung lên, dị tượng băng tuyết lại một lần nữa trở về dưới sự khống chế của cậu. Theo một đạo kiếm khí xẹt qua, gió tuyết xung quanh trở nên cuồng bạo khác thường. Một cỗ hấp lực mạnh mẽ phóng ra từ kiếm khí, hút lấy bông tuyết xung quanh. Bông tuyết bị áp lực của kiếm khí làm cho bay lả tả, dường như bị một lực lượng vô hình dẫn dắt, tạo thành từng đạo kiếm mang màu trắng mỹ lệ. “Oanh!” Đoan Mộc Kình Thương bổ một đao vào kiếm khí, hai cỗ lực lượng cường đại va chạm vào nhau, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc. Thân thể Từ Tống run lên, suýt chút nữa bị chấn động lùi lại vài bước. Nhưng cậu không bỏ cuộc, mà cắn chặt răng, dồn hết tài hoa trong cơ thể vào Thủy Hàn kiếm. “Oanh!” Lại một tiếng nổ lớn, hai cỗ lực lượng va chạm lần nữa, lần này Từ Tống rốt cục ngăn được công kích của Đoan Mộc Kình Thương. “Không tệ, sau khi đột phá, lực lượng quả nhiên mạnh lên không ít.” “Lại đến!” Từ Tống hét lớn một tiếng, thân thể trong nháy mắt hóa thành một đạo hư ảnh, Thủy Hàn kiếm vạch ra một đường vòng cung hoàn mỹ. Kiếm khí giăng khắp nơi, trong nháy mắt bao phủ Đoan Mộc Kình Thương. “Tốc độ thật nhanh!” Ánh mắt Đoan Mộc Kình Thương run lên, thân hình nhanh chóng lùi lại, đồng thời múa tài hoa trường đao trước người tạo ra từng đạo đao mang, phá giải từng đạo kiếm khí. “Xem ra, sau khi đột phá ngươi mạnh lên thật, nhưng muốn đánh bại ta vẫn còn kém xa.” Đoan Mộc Kình Thương thân ảnh lưu lại một đạo tàn ảnh trên không, trong nháy mắt xuất hiện ở một nơi khác, ánh mắt nhìn Từ Tống đầy vẻ chăm chú. “Không lãng phí thời gian, sư muội, sư đệ, hai người các ngươi xuất một chiêu mạnh nhất đi.” Đoan Mộc Kình Thương nhìn Từ Tống và Mặc Dao, trong ánh mắt mang theo sự bình thản. Thức tỉnh Thánh Nhân chi đồng, chiến lực của hắn vượt xa tất cả mọi người ở đây. Có thể nói trong toàn bộ thiên Nhân chi chiến, một đối một giao thủ, chỉ có Bắc Uyên và Bạch Dạ mới có thể tạo thành uy hiếp với hắn. Hắn tự tin như vậy là bởi vì sau khi thức tỉnh Thánh Nhân chi đồng, Đoan Mộc Kình Thương dễ dàng đánh bại một sư huynh có tu vi Hàn Lâm trong Tử Cống Thư Viện trong vòng trăm chiêu. Cho nên hắn có lòng tin có thể bắt Bắc Uyên. Nhưng đối mặt Bạch Dạ, trong lòng hắn vẫn không chắc chắn. Tràng cảnh bị đánh bại chỉ sau ba chiêu lúc giao thủ tại Nhan Thánh Thư Viện vẫn rõ mồn một trước mắt. Đoan Mộc Kình Thương rõ ràng, với tu vi của Từ Tống và Mặc Dao, căn bản không thể tạo thành uy hiếp với mình, nhưng trận chiến này đối với bọn họ lại cực kỳ quan trọng. Đây là một lần lịch luyện hiếm có, thất bại là một phần của con đường trưởng thành của họ. Cũng là thứ quyết định bọn họ có thể đi được bao xa trên Văn Đạo. Lần này, hắn cần toàn lực đánh bại hai người, để họ cảm nhận rõ vị đắng của thất bại. Nhanh chóng để bọn họ cảm nhận sự tiêu cực thất bại mang lại, giúp họ hiểu được chỗ thiếu sót của bản thân, thúc đẩy họ cố gắng tu hành hơn trong tương lai. “Đã vậy, chúng ta cũng không giữ tay nữa.” Từ Tống điều động lực lượng bản nguyên tinh phách, triệu hồi ra hư ảnh ngũ thải phượng hoàng, ngay sau đó cầm kiếm súc thế, chuẩn bị thi triển kiếm chiêu mạnh nhất của mình. Mặc Dao bên kia cũng thổi lên khúc phổ mà cô đã mất ba tháng nhập môn: "Huyễn Phượng Khúc". Tiếng tiêu ngọc tựa như tiếng phượng gáy, cùng hư ảnh ngũ thải phượng hoàng hô ứng lẫn nhau. Một khúc tiêu âm, huyễn hóa ra từng ảo ảnh phượng hoàng mỹ lệ, cùng hư ảnh ngũ thải phượng hoàng đồng loạt tấn công Đoan Mộc Kình Thương. Đoan Mộc Kình Thương thoáng kinh ngạc, tay cầm tài hoa trường đao nhẹ nhàng vung lên, từng đám tài hoa lam kim từ bốn phương tám hướng tụ đến, ngưng tụ thành từng đạo đao mang to lớn, bổ về phía các ảo ảnh phượng hoàng. “Oanh! Oanh! Oanh!” Từng tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, sóng năng lượng mạnh mẽ khuếch tán ra xung quanh. “Không tệ, công kích rất khá!” Đoan Mộc Kình Thương chậm rãi bình luận, hắn không hề bối rối, sau khi thức tỉnh Thánh Nhân chi đồng, tâm tình của hắn càng trở nên tỉnh táo và trầm ổn hơn. Mặc dù mỗi lần đao mang và kiếm khí va chạm đều sinh ra vụ nổ kinh người, nhưng Đoan Mộc Kình Thương vẫn đứng tại chỗ, như thể sóng năng lượng kia không thể lay chuyển được hắn. "Đây chính là sự đáng sợ của Thánh Nhân chi đồng sao?" Mặc Dao âm thầm cảm thán. Cũng ngay lúc này, Từ Tống trực tiếp lao đến trước mặt Đoan Mộc Kình Thương, tung ra chiêu kiếm mạnh nhất của mình, “Ngang qua tứ phương”. Từ Tống trở tay cầm kiếm, Thủy Hàn kiếm trong tay cậu hóa thành một dải lụa, mang theo khí thế sắc nhọn xẹt qua không gian, đánh vào cổ họng Đoan Mộc Kình Thương. Đoan Mộc Kình Thương nhắm mắt, múa tài hoa trường đao trước người tạo thành những đạo đao mang sáng chói, nghênh đón Thủy Hàn kiếm. “Đốt!” Một tiếng kim loại va chạm vang lên, tài hoa trường đao trong tay Đoan Mộc Kình Thương va chạm vào Thủy Hàn kiếm, phát ra một âm thanh sắc bén. Đoan Mộc Kình Thương cảm thấy trường đao lam kim trên tay nhận được lực từ bốn hướng khác nhau. Lực phản chấn mạnh mẽ truyền theo trường đao đến cánh tay của Đoan Mộc Kình Thương, khiến cho khí huyết trong cơ thể hắn sôi trào........
Bạn cần đăng nhập để bình luận