Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 189 giảo hoạt Hắc Phượng, tử khí lan tràn

Chương 189: Hắc Phượng giảo hoạt, tử khí lan tràn
Tăng Tường Đằng trong mắt lóe lên ánh sáng kiên định, hắn hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Thương Vô Lượng, nói: “Hai người chúng ta liên thủ, cộng thêm những học sinh còn lại ở đây, có lẽ vẫn còn chút hy vọng sống.”
Thương Vô Lượng nhẹ gật đầu, lập tức nhìn về phía hơn bốn mươi đệ tử của các học phái còn lại, nói: “Chư vị, nếu không muốn bị loại khỏi cuộc chơi, vậy hãy tạm gác lại hiềm khích trước đó, tạm thời liên thủ, chỉ khi nào đánh bại được con Hắc Phượng này, chúng ta mới có cơ hội tiến vào vòng khảo nghiệm tiếp theo.”
Nghe vậy, tất cả đệ tử các học phái đều gật đầu, bọn hắn tự nhiên cũng hiểu rõ tình cảnh lúc này, nếu không thể đánh bại Hắc Phượng, sẽ mất đi tư cách tham gia Thiên Nhân chi chiến, chỉ có thể bị loại đào thải.
“Vậy để ta mở màn trận đầu đi.” Thương Vô Lượng đưa tay giơ lên thanh cự kiếm trong tay, miệng lẩm nhẩm: “Không phân thân sơ, không phân quý tiện, nhất đoạn vu pháp.”
Theo lời của Thương Vô Lượng vừa dứt, một cỗ khí tức cường đại bạo phát ra từ người hắn, xung quanh Thương Vô Lượng tràn ngập kiếm ý nồng đậm, thanh cự kiếm trong tay càng phát ra từng tầng từng tầng kiếm mang, chém về phía chân thân Hắc Phượng trên bầu trời. Cùng với một tiếng quát lạnh của Thương Vô Lượng, một đạo kiếm mang dài vài trăm mét phá không mà ra, gào thét lao về phía hư ảnh Hắc Phượng.
Những đệ tử các học phái khác cũng không chịu yếu thế, nhao nhao thi triển thần thông pháp thuật của mình, nhất thời trên bầu trời lôi quang chớp giật, hào quang tung hoành, các loại phù lục, pháp thuật bay múa đầy trời, tất cả đều công về phía chân thân Hắc Phượng.
Tăng Tường Đằng thì tay cầm trường cung màu đỏ thẫm, lẳng lặng quan sát.
Trên bầu trời, Hắc Phượng đối mặt với sự vây công của đông đảo học sinh, phát ra một tiếng phượng gáy vang vọng, sau đó từ trong miệng nó phun ra một đạo quang trụ màu đen, va chạm với kiếm mang do Thương Vô Lượng chém ra.
“Ầm ầm...” Hai luồng sức mạnh va vào nhau, lập tức bộc phát ra một tiếng vang long trời lở đất, sóng xung kích cường đại lan ra bốn phía, những học sinh còn sống sót chỉ cảm thấy thân thể run lên, suýt nữa không thể đứng vững trên mặt đất.
Mà Hắc Phượng trên bầu trời dường như không chịu ảnh hưởng quá lớn, nó vẫy cánh khổng lồ, tiếp tục công về phía những học sinh khác.
“Hừ, súc sinh, nhận lấy cái chết!” Tăng Tường Đằng thấy vậy, trong mắt lóe lên một vòng hàn quang, chiếc trường cung màu đỏ thẫm trong tay hắn trong nháy mắt được kéo căng, phát ra ánh sáng nóng bỏng, một cỗ khí tức cường đại từ trên người hắn bạo phát ra.
“Vút!” Một mũi tên màu đỏ thẫm xé gió lao ra, trong nháy mắt xuyên phá bầu trời, gào thét lao về phía hư ảnh Hắc Phượng trên bầu trời.
“Hỏa Phượng chi tiễn!” Theo một tiếng quát lạnh của Tăng Tường Đằng, mũi tên màu đỏ thẫm trong nháy mắt bốc cháy, hóa thành một con hỏa phượng hoàng khổng lồ, lao về phía hư ảnh Hắc Phượng.
Hỏa phượng hoàng phát ra tiếng phượng hót vang dội, một luồng hỏa diễm kinh khủng bốc lên từ trên người nó, khiến không khí xung quanh đều bị đốt nóng đến vặn vẹo.
Hắc Phượng dường như cũng cảm nhận được sự uy hiếp từ hỏa phượng hoàng, nó phát ra một tiếng phượng hót thê lương, trên thân hiện lên ánh sáng màu đen dày đặc, ý đồ ngăn cản công kích của hỏa phượng hoàng.
Nhưng hỏa phượng hoàng dường như không cho nó bất kỳ cơ hội nào, trong nháy mắt liền đụng trúng Hắc Phượng, sau đó hai luồng sức mạnh va vào nhau, phát ra một tiếng nổ long trời lở đất.
"Ôm pháp chỗ thế thì trị, cõng pháp thế đi sẽ bị loạn." Thương Vô Lượng thừa thắng xông lên, thanh cự kiếm trong tay lần nữa chém ra, từng đạo kiếm mang trên không trung hội tụ thành một kiếm trận khổng lồ, tiếp tục công về phía Hắc Phượng.
Những đệ tử các học phái khác cũng nhao nhao thi triển chiêu thức mạnh nhất của mình, nhất thời những công kích trên bầu trời trở nên dày đặc hơn.
Hắc Phượng trên bầu trời dường như lâm vào khổ chiến, nó không ngừng vẫy cánh, cố gắng ngăn cản công kích của đám người, nhưng ngày càng nhiều công kích rơi trúng người nó, khiến thân thể nó cũng bắt đầu run rẩy.
"Đốt vũ chi tiễn!" Tăng Tường Đằng lại lần nữa kéo căng chiếc trường cung màu đỏ thẫm trong tay, lại bắn ra một mũi tên, lần này mũi tên càng thêm nóng bỏng, phát ra một luồng khí tức thiêu đốt tất cả.
Hỏa phượng hoàng gào thét lao ra, trong nháy mắt xuyên thấu ánh sáng màu đen của Hắc Phượng, khiến một mảng lông vũ trên người nó bị đốt cháy đen.
Hắc Phượng phát ra một tiếng phượng hót thê lương, thân thể đột nhiên run lên, sau đó một cỗ năng lượng cường đại bộc phát ra từ người nó, đánh bật toàn bộ những công kích xung quanh.
Nhưng lúc này, Thương Vô Lượng đã lặng lẽ tiếp cận Hắc Phượng, thanh cự kiếm trong tay hắn lóe lên ánh sáng chói mắt, một kiếm chém về phía cổ Hắc Phượng.
“Chém!” Theo tiếng quát lạnh của Thương Vô Lượng, cự kiếm trong nháy mắt rơi trúng cổ Hắc Phượng, khiến nó bay ra ngoài. Chỉ nghe "Phập" một tiếng, trên cổ Hắc Phượng xuất hiện một vết thương nhàn nhạt, máu tươi lập tức phun ra, nhuộm đỏ cả bầu trời.
Hắc Phượng phát ra một tiếng phượng hót thê lương, thân thể trên không trung cuộn trào, sau đó đột ngột rơi xuống, hung hăng va vào giữa chiến trường, gây nên một trận rung động dữ dội.
Thấy vậy, các học sinh nhao nhao dừng công kích, nhìn Hắc Phượng đang giãy dụa trên mặt đất.
Trong mắt Tăng Tường Đằng lóe lên một tia nghi hoặc, nói: "Chuyện gì thế này? Hắc Phượng không phải là Cổ Thần thú sao? Sao lại dễ dàng bị đánh bại như vậy?"
Thương Vô Lượng cũng nhíu mày, nói: "Quả thật có chút không bình thường, thực lực mà Hắc Phượng thể hiện dường như hoàn toàn không đủ để khiến chúng ta chật vật như thế."
Trong khi mọi người đang nghi hoặc, Hắc Phượng đột nhiên phát ra một tiếng phượng hót vang vọng, sau đó thân thể run lên bần bật, một cỗ năng lượng cường đại bộc phát ra từ trên người nó.
“Cẩn thận!” Tăng Tường Đằng thấy thế, sắc mặt đại biến, hắn trong nháy mắt kịp phản ứng, lớn tiếng nhắc nhở mọi người.
Nhưng đã quá muộn, cỗ năng lượng cường đại trong nháy mắt bao trùm tất cả những gì xung quanh, bao gồm cả đám học sinh kia.
"Chết tiệt, đây là bẫy!" Trong mắt Tăng Tường Đằng lóe lên một tia hàn quang, hắn trong nháy mắt hiểu ra, tất cả chuyện này đều là một cái bẫy.
Trong chớp mắt, một luồng tử khí từ trên người Hắc Phượng lan tràn, cả chiến trường bị bao phủ bởi luồng tử khí này, đám học sinh ở đây chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, thân thể dường như cũng cứng đờ.
Hắc Phượng trên bầu trời đã hoàn toàn biến thành màu đen, lông vũ trên người nó trở nên ảm đạm vô quang, từng luồng sương mù màu đen bốc lên từ người nó, bao phủ tất cả những gì xung quanh, mấy học sinh gần Hắc Phượng nhất bị tử khí bao phủ, thịt thối xương rữa, trong khoảnh khắc hóa thành mấy vũng máu loãng.
Tăng Tường Đằng và Thương Vô Lượng là hai người phản ứng kịp thời nhất, bọn họ huy động vũ khí trong tay, cố gắng tạo ra một khoảng không gian sinh tồn trong luồng tử khí này.
Nhưng theo thời gian trôi qua, họ dần cảm thấy bất lực, luồng tử khí này dường như có sức ăn mòn vô tận, khiến pháp lực trong cơ thể họ cũng bắt đầu hao mòn.
"Đây là...?" Thương Vô Lượng trong lòng kinh hãi, hắn cảm giác rằng tài năng của mình bây giờ chỉ còn lại ba thành, tiếp tục như vậy nữa, hắn chắc chắn sẽ trở thành vật hi sinh cho luồng tử khí này.
Sắc mặt Tăng Tường Đằng cũng rất khó coi, chiếc trường cung màu đỏ thẫm trong tay hắn đã mất đi ánh sáng, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
"Đây là tử khí chi lực của Hắc Phượng, nó cố tình bày ra yếu thế, dụ chúng ta vào bẫy, sau đó phóng thích ra nguồn lực lượng này, vây khốn toàn bộ chúng ta." Tăng Tường Đằng hít sâu một hơi, cố gắng duy trì tỉnh táo.
Trong mắt Thương Vô Lượng lóe lên một tia hàn quang, nói: "Tên súc sinh này, lại giảo hoạt như thế!"
Tăng Tường Đằng cười lạnh nói: "Bây giờ nói những điều này đã không còn ý nghĩa gì nữa, chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi đây."
Thương Vô Lượng trầm mặc một lát, nói: "Ngươi có cách nào phá vỡ luồng tử khí này không?"
Tăng Tường Đằng lắc đầu.
“Hai vị sư huynh, ta phụ trách phá vỡ tử khí này, hai người hãy phụ trách công kích súc sinh kia.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận