Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 252 ta muốn để từ thiếu tướng quân thay ta viết một bài xắn từ, để mà tế điện Dung Nhi

"Chương 252 Ta muốn để Từ thiếu tướng quân thay ta viết một bài văn tế, để mà tế điện Dung Nhi."
"Thái úy đây là đem phủ tướng quân chúng ta xem như đao, giết hắn, phủ thái úy muốn giết người." Từ Tống cười lạnh một tiếng, nói ra suy đoán của mình.
"Thiếu gia ý tứ là nói, phủ thái úy cũng muốn diệt trừ Hà Vĩ kia?" Công Tôn Thác sắc mặt âm trầm.
Một bên, Mặc Dao mở miệng nói: "Rất có khả năng này, bản thân Hà Vĩ đã có vấn đề, nếu không phải thấy hắn tu vi đạt tới cử nhân, đồng thời đã từng là học sinh Tăng Thánh Thư Viện, thì phủ thái úy nhất quyết sẽ không để cho một người phẩm hạnh không đoan, đạo đức bại hoại như vậy trở thành môn khách."
"Từ khi hắn trở thành người dưới trướng phủ thái úy, vẫn ngang ngược càn rỡ, thường xuyên dùng danh nghĩa phủ thái úy ức hiếp người khác, ta đoán, là gia gia ta muốn diệt khẩu, cho nên mới..."
Lời Mặc Dao nói giúp Công Tôn Thác giải đáp nghi ngờ trong lòng, hắn quay sang nhìn Từ Tống: "Thiếu gia, ngươi không định phản kích sao?"
"Không cần thiết, lần này Mặc thái úy cũng coi như gián tiếp giúp ta một đại ân, cũng đã giảm bớt không ít công phu."
Từ Tống cười nhạt một tiếng, không có ý định trả đũa, dù sao Mặc thái úy thế nào cũng là gia gia của Mặc Dao, có mối liên hệ máu mủ này, trừ khi Mặc Dao chủ động muốn Từ Tống ra tay, nếu không hắn sẽ không chủ động nhắm vào phủ thái úy.
"Từ Tống ca ca, nếu là gia gia ta thật sự lại nhằm vào ngươi như vậy, thì ngươi không cần phải tiếp tục nhường nhịn."
Mặc Dao lên tiếng bênh vực Từ Tống, nàng biết Từ Tống vì mình đã nhường nhịn quá nhiều, gia gia nàng cũng quá đáng thật.
Từ Tống không nói gì, chỉ cười nhàn nhạt.
"Chuyện của hai người các ngươi, lão phu sẽ không quấy rầy." Công Tôn Thác rời khỏi phòng của Từ Tống, Mặc Dao thì tựa vào vai Từ Tống, thấp giọng hỏi: "Từ Tống ca ca, ngươi định làm thế nào?"
"Làm thế nào à? Đương nhiên là tiếp tục cuộc sống của mình, hắn Mặc thái úy còn quản được ta?"
Từ Tống cười cười, ngược lại là không quá để ý chuyện này.
"Ta đối với vị gia gia này cũng không có bao nhiêu tình cảm, ta lo lắng chính là phụ thân ta..." Mặc Dao cắn môi, nói ra sự khó xử của mình, gia gia nàng có tất cả sáu người con trai, Mặc Dao từng nghe mẫu thân nhắc tới, trước khi Mặc Dao thể hiện ra thiên phú, thì cha nàng là Mặc Tuyền địa vị trong phủ thái úy rất thấp, thậm chí trước hai tuổi, Mặc thái úy chưa từng đến xem Mặc Dao.
Nhưng khi Mặc Dao thể hiện ra thiên phú, địa vị của cha nàng và mẫu thân trong phủ thái úy có thể nói là liên tục tăng lên...
"Dao Nhi, chuyện này ngươi cũng không cần quan tâm, ta sẽ xử lý tốt."
Từ Tống nhẹ nhàng vuốt ve tóc Mặc Dao, để nàng không nên lo lắng quá nhiều.
"Ừm." Mặc Dao ngoan ngoãn gật đầu, nàng biết Từ Tống có tính toán của mình...
Tin tức lan truyền khắp cả Trung Châu xôn xao, ở Ninh phủ Đoan Mộc Kình Thương đương nhiên biết được việc này, sáng sớm, Đoan Mộc Kình Thương mới báo cho Bạch Dạ, hôm nay đã là ngày thứ bảy Bạch Dạ túc trực bên linh cữu Ninh Dung Dung.
Nghe xong, trên khuôn mặt tái nhợt của Bạch Dạ lộ ra một nụ cười nhạt, sau đó ở trước mặt tất cả mọi người gọi quản gia Ninh phủ tới.
"Cổ thúc, phiền ngài đi một chuyến đến phủ tướng quân của Từ gia, ta muốn để Từ thiếu tướng quân thay ta viết một bài văn tế, để tế điện Dung Nhi."
Cổ quản gia nghe vậy, vẻ mặt khó xử: "Bạch thiếu gia, ta..."
Bạch Dạ nhìn ra sự khó xử của Cổ quản gia, dù sao sư đệ hắn có "hung danh" đối với người thế tục lực sát thương quá lớn, người bình thường thật không dám chủ động đến phủ tướng quân.
"Để ta đi, mấy ngày trước ta cùng sư đệ cùng nhau tới phủ tướng quân, mấy vị tiên sinh thủ vệ ta cũng biết, đến lúc đó cũng thuận tiện làm việc." Đoan Mộc Kình Thương đứng gần đó chủ động nói.
"Đã vậy, vậy thì làm phiền rồi." Bạch Dạ quay lại mỉm cười thật sâu với Đoan Mộc Kình Thương, xem như cảm tạ.
"Giữa ngươi và ta, không cần phải nói cảm ơn. Ngược lại là ngươi, ngươi đã bảy ngày chưa ăn gì, cứ tiếp tục thế này, cơ thể sẽ không chịu nổi." Đoan Mộc Kình Thương lo lắng nói.
Bạch Dạ khoát tay áo, "Không sao, đợi mãn bảy ngày để tang rồi nói sau."
"Cái này..." Đoan Mộc Kình Thương còn muốn nói thêm gì, nhưng thấy ánh mắt kiên định của Bạch Dạ, cuối cùng đành nuốt lời lại, hắn hiểu rõ Bạch Dạ, biết những gì hắn đã quyết định làm, thì cho dù là Thánh nhân cũng khuyên không được...
Đoan Mộc Kình Thương rời Ninh phủ, đi xe ngựa của Ninh phủ cùng nhau đến trước cửa phủ tướng quân.
Xuống xe ngựa, Đoan Mộc Kình Thương gõ cửa lớn phủ tướng quân, khoảng chừng một chén trà nhỏ thì cửa lớn cuối cùng cũng mở, người mở cửa là Phùng Quang.
Mở cửa ra, Phùng Quang thấy ngay Đoan Mộc Kình Thương, hơi sững sờ, trên mặt lộ vẻ tò mò, "Đoan Mộc tiểu tử, ngươi tới phủ tướng quân ta làm gì?"
"Phùng Quang tiên sinh, hôm nay ta đến là do Bạch Dạ nhờ, xin mời Từ Tống sư đệ đến Ninh phủ một chuyến, Bạch Dạ muốn Từ Tống sư đệ viết cho hắn một bài văn tế để tế điện Dung Nhi."
Đoan Mộc Kình Thương chắp tay, nói rõ mục đích đến của mình.
"Viết văn tế? Tốt, ngươi chờ một chút."
Phùng Quang nghe xong, quay người vào thông báo, lát sau Từ Tống và Mặc Dao cùng ra đến trước cửa phủ tướng quân.
"Đoan Mộc sư huynh, Bạch Dạ sư huynh hắn vẫn khỏe chứ?"
Từ Tống biết mục đích của Đoan Mộc Kình Thương đến, nên hỏi thăm tình hình của Bạch Dạ.
"Cơm nước không vào, cả người tiều tụy rất nhiều, nếu không nhờ tu vi hắn đã đạt tới tiến sĩ, ta sợ hắn thật sự sẽ không trụ nổi." Đoan Mộc Kình Thương thở dài, nói ra nỗi lo của mình.
"Bạch Dạ sư huynh, hắn đúng là người chí tình chí nghĩa."
Mặc Dao khẽ thở dài một tiếng, dù nàng không tiếp xúc nhiều với Bạch Dạ, nhưng từ thái độ của Từ Tống đối với hắn thì nàng biết chắc Bạch Dạ là người rất tốt.
Nàng quay sang nhìn Từ Tống: "Từ Tống ca ca, hay là ngươi đi Ninh phủ trước đi, nếu là Ninh tiên sinh đến, ta sẽ giúp ngươi giải thích."
"Cũng được." Từ Tống gật đầu, theo Đoan Mộc Kình Thương lên xe ngựa của Ninh phủ.
Trên xe ngựa, Từ Tống và Đoan Mộc Kình Thương nói chuyện về Bạch Dạ, "Đoan Mộc sư huynh, sao Bạch Sư Huynh đột nhiên tìm ta viết văn tế cho Dung Dung tỷ?"
"Mấy ngày nay, Bạch Dạ không hề tiếp xúc với ai, hắn nghe nói mấy ngày nay có tin đồn về ngươi ở Trung Châu, nên mới chọn để ngươi viết văn tế." Đoan Mộc Kình Thương giải thích: "Bạch Dạ đây là đang giúp ngươi đấy."
"Giúp ta?" Từ Tống nghe lời Đoan Mộc Kình Thương, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc, nhưng rất nhanh hắn đã hiểu ra, "Bạch Sư Huynh, hắn thật sự là một người sư huynh rất tốt."
"Hắn đúng là người tốt, nhưng trời đất này đối với hắn lại tàn nhẫn, cuộc đời hắn đáng lẽ nên rực rỡ, nhưng vận mệnh lại đẩy hắn vào tình cảnh này, người hắn yêu nhất đã rời bỏ hắn rồi." Đoan Mộc Kình Thương trong lòng cảm thấy khó chịu.
Sau đó hai người rơi vào im lặng, thời gian một nén nhang trôi qua, xe ngựa cuối cùng cũng đến trước cửa Ninh phủ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận