Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 365 xem nó cho nên, coi chỗ do, xem xét nó chỗ an, nhân yên sưu tai?

Chương 365 xem cái cớ của nó, xem nguyên do của nó, xem xét nó được an bài chỗ nào, người nào mà giấu được nó? Nhan Chính dẫn chủ đề tới chỗ Trọng Sảng.
“Viện trưởng, việc này không tiện đánh giá.” Từ Tống đáp lời.
“Cứ nói đừng ngại, hôm nay lời này, chỉ là người lớn nói chuyện phiếm với vãn bối, không lẫn vào bất kỳ chuyện gì khác.” Nhan Chính chỉ vào cái ghế cạnh cửa sổ, nói với Từ Tống và Trang Điệp Mộng: “Ngồi đi.”
“Nói một chút, ngươi nghĩ thế nào về đứa trẻ Trọng Sảng này.” Nhan Chính ngồi ở cạnh cửa sổ, mắt nhìn xuống dưới lầu các.
“Viện trưởng, vậy ta nói thật, ấn tượng đầu tiên của con về sư huynh Trọng Sảng cực kỳ tốt, lúc leo lên Trà Sơn, hắn từng cùng sư huynh Tăng Tường Đằng cùng nhau chỉ bảo cho con, lúc đó con cho rằng hắn là một người sư huynh rất nhiệt tình.”
“Về sau, tại buổi tiệc trà giao lưu giữa ngũ viện, con mới biết, hắn cố ý xúi giục Chu Sơn, để Chu Sơn mang bán thánh chí bảo gia truyền, muốn mượn dao giết người, khiến sư huynh Bạch Dạ bẽ mặt, thậm chí là mất mạng, nguyên nhân chỉ vì năm đó sư huynh Bạch Dạ đã đánh bại hắn, chuyện này khiến hình tượng của Trọng Sảng trong lòng con giảm đi rất nhiều.”
“Rồi đến trận Thiên Nhân chi chiến, Trọng Sảng muốn mọi người cùng nhau đối phó sư huynh Bạch Dạ, sau lại bị sư huynh Bạch Dạ chém giết, trở thành cuối bảng Thiên Nhân, con nghĩ trong lòng hắn hẳn sẽ càng thêm oán hận sư huynh Bạch Dạ.”
“Cho nên, con đánh giá hắn khá tiêu cực, con nghĩ hắn trở thành đệ tử của Dịch tiên sinh, không phải chuyện tốt.” Từ Tống kết luận.
Nhan Chính một bên nghe rất nghiêm túc, lát sau, hắn nghiêng đầu nhìn Từ Tống, nói: “Tử viết: ‘Xem nó cho nên, coi chỗ do, xem xét nó chỗ an, nhân yên sưu tai?’. Từ Tống, có một số lúc, chúng ta cần phải đứng ở góc độ của người khác để xem xét vấn đề.”
“Con nói Trọng Sảng oán hận Bạch Dạ vì năm đó Bạch Dạ đã đánh bại hắn, nhưng con có biết năm đó trên lôi đài Văn Đạo đã xảy ra chuyện gì không?” Nhan Chính hỏi ngược lại Từ Tống.
Câu hỏi này làm Từ Tống ngớ người, trời ạ, buổi tiệc trà giao lưu giữa ngũ viện đời trước phải là chuyện của bảy năm trước rồi chứ? Khi đó mình còn đang học cấp hai ấy chứ.
“Năm đó Bạch Dạ và Trọng Sảng tuổi tác tương đương, hai người đều là kẻ sĩ trong thư viện, nên không tránh khỏi một trận luận bàn so tài, khi đó mọi người vốn cho rằng là một trận so tài ngang sức, chính trong lần đó, Bạch Dạ mượn một tia sức mạnh của Thánh Nhân chi hồn, trực tiếp đánh Trọng Sảng trọng thương, nếu lúc đó phu tử không ra tay can thiệp, e rằng cánh tay phải cầm bút của Trọng Sảng đã bị Bạch Dạ phế bỏ rồi.”
“Tuy là vậy, sau trận Văn Đạo, Trọng Sảng vẫn nằm trên giường mấy tháng. Mà trận chiến kia, Bạch Dạ cũng hoàn toàn bị gắn cái danh “Bạch tên điên”, phàm là người từng giao đấu với hắn, phần lớn đều bị thương nặng nhẹ khác nhau, trong đó có cả Đoan Mộc Kình Thương. Về sau, ta phong ấn Thánh Nhân chi hồn của Bạch Dạ, để hắn tĩnh tâm dưỡng tính, như vậy mới khiến tính tình của hắn bớt đi.”
“Bây giờ xem ra, Bạch Dạ có Hàn Thánh Chi Hồn, ra tay tàn nhẫn như vậy cũng là bình thường, nhưng hắn làm như thế, cũng đều có nguyên do của nó, năm đó thư viện Nhan Thánh của chúng ta trong tứ viện đích thực là đội sổ, hắn cũng vì thoát khỏi cái tiếng “Thư viện gỗ mục”, mới chọn ra tay nặng, để người khác biết thư viện Nhan Thánh của chúng ta không dễ bị bắt nạt.”
Nhan Chính chậm rãi kể lại chuyện cũ, sau đó ngẩng đầu nhìn Từ Tống, hỏi dò: “Vậy nên, bây giờ con nghĩ Trọng Sảng là người xấu sao?”
“Cái này...” Từ Tống trầm mặc, vấn đề này thật khó trả lời, cách nhìn của cậu với Trọng Sảng là theo bản năng đứng ở góc độ của Bạch Dạ mà xem xét, nhưng giờ nghe được câu chuyện của Trọng Sảng, làm Từ Tống cảm thấy có gì đó rất quen thuộc.
“Có phải con cảm thấy, Bạch Dạ và Trọng Sảng, rất giống cha con và Dịch tiên sinh năm xưa?” Nhan Chính tiếp tục hỏi.
Từ Tống gật nhẹ đầu, “Vâng ạ.”
“Cho nên đó, một số chuyện không liên quan đến đúng sai, chỉ là vấn đề lập trường, ta rất mừng vì con có thể đứng ở góc độ của Bạch Dạ mà xem xét vấn đề, nhưng có một số việc, khi đánh giá một người, một sự việc, cần phải nhìn từ góc độ của người khác, thậm chí là góc độ toàn cục.” Nhan Chính nói tiếp.
“Từ Tống thụ giáo.” Từ Tống chắp tay nói với Nhan Chính.
“Mối kết giữa cha con và Dịch tiên sinh, đến nay vẫn không thể hóa giải, là bởi vì giữa hai người thiếu một cầu nối, thêm nữa tính cha con trước giờ không chịu chủ động xin lỗi, nên họ rất khó hòa giải, còn Trọng Sảng và Bạch Dạ lại khác, chờ Bạch Dạ trở về, ta và Dịch tiên sinh có thể chủ động để hai người hóa giải ân oán. Biết đâu có thể làm giảm bớt sự hận ý của Dịch tiên sinh đối với cha con.”
Từ Tống gật nhẹ đầu, xem như đã hiểu rõ dụng ý của Nhan Chính, hôm nay hắn đến đây, không phải thật sự muốn hỏi xem ý kiến của mình về Trọng Sảng, mà là muốn dạy bảo mình đạo lý “Xem nó cho nên, coi chỗ do, xem xét nó chỗ an, nhân yên sưu tai”.
“Đa tạ viện trưởng Nhan đã dạy bảo.” Từ Tống đứng dậy cúi người chào Nhan Chính.
Trên mặt Nhan Chính nở một nụ cười nhàn nhạt, “Con còn nhỏ tuổi, dù đi du lịch bên ngoài, thu thập được một ít kiến thức, nhưng thời gian cuối cùng vẫn quá ngắn ngủi, trong những ngày tiếp theo, ta hy vọng con có thể ở lại thư viện một thời gian, cố gắng mà tích lũy, biến những gì con học được trong chuyến du lịch thành kiến thức của bản thân.”
“Học sinh hiểu rồi.”
Từ Tống gật nhẹ đầu, Nhan Chính nói không sai, hắn hiện tại thật sự cần phải tiêu hóa hết những gì mình được truyền lại, ở lại trong thư viện thật sự là một lựa chọn tốt, mình cũng nên đến lớp nghiêm chỉnh.
“Tiểu nha đầu, con có muốn ở lại thư viện chúng ta một thời gian không?” Nhan Chính quay đầu nhìn Trang Điệp Mộng đang đứng bên cạnh, hỏi.
“Ta sao? Cũng được, Trung Châu Thành ta đi khắp rồi, ở trong thư viện một thời gian cũng tốt.” Trang Điệp Mộng cười hếch miệng, lộ ra hai cái răng mèo, “Từ Tống, đi, dẫn ta đến chỗ con ở chơi, ta ở sát vách con, được không?”
“Phòng sát vách ta có người rồi, thôi đi.” Từ Tống vội xua tay nói, cô bé này tính trời ham chơi, nếu như ở sát vách mình, chắc chắn mình sẽ bị nó làm phiền chết mất.
“Con ghét bỏ ta sao?” Trang Điệp Mộng hung hăng liếc nhìn Từ Tống.
“Không phải, con đừng có nói mập mờ vậy, chúng ta có quan hệ gì đâu.”
Nói rồi, Từ Tống chắp tay với Nhan Chính, nói: “Viện trưởng, Từ Tống xin cáo từ trước.”
“Viện trưởng, cáo từ.” Trang Điệp Mộng cũng hành lễ với Nhan Chính, sau đó sánh vai cùng Từ Tống rời đi, hai người vừa đi vừa cãi nhau.
“Ta nói, con chính là ghét bỏ ta, ta muốn đem chuyện này nói cho dao Nhi muội muội.”
“Ngươi có kể với dao Nhi thì sao? dao Nhi là thê tử của ta, chắc chắn là hướng về ta.”
“A a a! Hôm nay ta sẽ chém ngươi, bẻ gãy tình ý trộm cướp này!”
“Ngươi đánh thắng được ta à?”
Nhìn hai người cãi nhau rời đi, Nhan Chính cảm thấy hơi xúc động, nhớ lại năm đó mình, hắn cũng cùng Từ Khởi Bạch vừa đi vừa cãi nhau như vậy, giờ hai người mỗi người một nơi, con cái của hai người cũng không gặp nhau, nếu đợi đến khi hai người họ mất đi, mối quan hệ của hai nhà bọn họ, cũng sẽ chấm dứt sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận