Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 1074: Bị khiếp sợ Á Thánh, cưỡng ép mang về (2)

Ánh mắt lão giả dừng trên người Từ Tống, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một tia cười nhàn nhạt. Nhưng mà, ý cười không chạm đến đáy mắt, ánh mắt của hắn vẫn lộ vẻ dò xét và nghiêm túc.
Từ Tống hơi khom mình hành lễ, “Tiền bối quá khen, chẳng qua chỉ là một bộ túi da, vạn năm sau, cũng chẳng qua chỉ là một nắm cát vàng mà thôi.” Bạch Dạ nghe Từ Tống xưng hô lão giả là Á Thánh, trong lòng cũng run lên, đưa trạng thái bản thân lên đến đỉnh điểm.
“Hừ, ngươi cũng là kẻ nhìn thấu đáo.” Lão giả khẽ gật đầu, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, “nhưng việc ngươi đã làm, lại khiến cho nho gia hổ thẹn. Ngươi từng là đệ tử nho gia, lại bị Hỗn Độn Tiên Tộc lợi dụng, đánh cắp văn đạo chí bảo, hành vi như thế, thực sự khó mà tha thứ.” “Tiền bối, ngài hình như hiểu lầm rồi, Từ sư đệ hắn là quan chủ của cửa ải thứ ba mươi sáu Thiên Quan, là anh hùng của nho gia, thậm chí là của toàn bộ Thiên Nguyên Đại Lục.” “Đúng sai thế nào, lão phu tự có phán đoán. Lão phu là Tuân Trưng, hôm nay đến đây là để mang kẻ này về Thiên Nguyên Đại Lục.” Dứt lời, Tuân Trưng đưa tay, tài hoa màu xanh lá cây đậm như thủy triều mãnh liệt tuôn ra từ trong cơ thể hắn, trong nháy mắt tạo thành một vùng khí thế nồng đậm xung quanh. Tài hoa này đi đến đâu, không gian cũng vì đó mà hơi vặn vẹo, dường như bị một luồng lực lượng vô hình nắm chặt lấy.
“Tiền bối, xin thứ cho vãn bối hiện tại không cách nào trở về Thiên Nguyên.” Tiếng nói Từ Tống vừa dứt, tài hoa trên người hắn tức thời phóng thích, tài hoa màu tử kim tạo thành một vòng sáng óng ánh quanh người hắn, phản chiếu lên làn da trắng nõn, trông lộng lẫy dị thường.
“Ân? Đây là, Thận Long tài hoa? Ngươi vậy mà cũng từng nhận được Thận Long truyền thừa?” Ngay lúc Tuân Trưng đang kinh ngạc, chỉ thấy Bạch Dạ lúc này đã triệu hồi ra Hàn Thánh chi hồn, tài hoa màu vàng kim cuộn trào ra, tay trái cầm súng, tay phải cầm kiếm, hai luồng tài hoa như cuồng phong gào thét khuếch tán ra bốn phía, tựa như hai dải lụa màu vàng kim, vẽ ra hai đường cong hoàn mỹ trên không trung.
Ánh mắt Bạch Dạ lạnh lùng nhìn về phía Tuân Trưng, mở miệng nói: “Tiền bối, muốn mang Từ sư đệ về Thiên Nguyên, vẫn phải qua ải của tại hạ.” “Hàn Thánh thánh nhân chi hồn???” Tuân Trưng bị khí tức tỏa ra từ Bạch Dạ làm cho khiếp sợ, hắn quả thực không ngờ Bạch Dạ lại sở hữu Hàn Thánh chi hồn. Hắn là Á Thánh đã sống hơn hai nghìn năm, tự nhiên hiểu rõ điều này có ý nghĩa gì.
“Tuân lão tiền bối, ta và Từ sư đệ chưa hề phản bội Thiên Nguyên Đại Lục, ngược lại, chúng ta đều đang tìm kiếm phương pháp giải quyết xung đột giữa hai giới.” Trong ánh mắt Bạch Dạ tràn đầy vẻ ngưng trọng, hắn cũng không cho rằng chỉ dựa vào Hàn Thánh chi hồn và tu vi Văn Hào của mình là có thể cầm chân được Tuân Trưng trước mắt.
So với Bán Thánh, uy lực của Á Thánh giống như thiên uyên. Mặc dù có Hàn Thánh chi hồn gia trì, Bạch Dạ cũng biết rõ giữa mình và Tuân Trưng tồn tại chênh lệch thực lực to lớn, nhưng lúc này, có thể kéo dài được bao lâu thì hay bấy lâu.
“Hàn Thánh chi hồn chính là hy vọng tương lai của Thiên Nguyên Đại Lục, ngươi không nên xuất hiện ở nơi này, theo ta cùng trở về đi.” Chỉ thấy Tuân Trưng vỗ hai tay, dưới tác dụng của “không” tự quyết, không gian nổi lên gợn sóng. Bạch Dạ và Từ Tống gần như đồng thời ra tay, muốn ngăn cản Tuân Trưng thi triển “không” tự quyết, nhưng đòn công kích của hai người còn chưa trúng đích thì họ đã phát hiện cảnh tượng xung quanh mình đã thay đổi.
Khu rừng vốn tựa ảo mộng đã biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là bên trong một tòa đại điện to lớn. Đại điện này rộng lớn vô ngần, trên vách tường bốn phía khắc đầy văn tự và lời dạy của thánh hiền, tỏa ra ánh sáng dịu dàng mà trang trọng.
Nền điện lát bằng bạch ngọc trơn bóng, phản chiếu bóng dáng ba người. Phía trên đại điện, một pho tượng Khổng Tử to lớn đứng sừng sững, khuôn mặt thánh nhân hiền từ, ánh mắt quan sát phía dưới, thấu tỏ vạn vật thế gian.
“Nơi này là... Tiên sư điện!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận