Nho Đạo Chí Thượng? Ta Tại Dị Giới Cõng Thơ Đường!

Chương 572 nếu như tặng là kiếm, coi như ta không nói, tặng bút

Chương 572 nếu như tặng là kiếm, coi như ta không nói, tặng bút “Bút này do ngàn năm thanh trúc chế, bút pháp bút lông cừu toàn bộ do ngọc dịch trong trúc nhiễm, cán bút thì làm từ cành trúc ngàn năm, dùng bút này viết, có thể mực như bay, tùy ý vung vẩy. Quân tử như trúc, trong đó tâm kiên định, không vì ngoại vật mà thay đổi, người cầm bút này, không chỉ có thể gia trì chữ viết, còn có thể phụ trợ tu luyện tài hoa, càng có thể khiến thư sinh miễn dịch công kích tinh thần, khỏi bị âm luật, chú thuật các loại ảo cảnh quấy nhiễu.” Giám tiên sinh giới thiệu xong bút này, vận chuyển tài hoa đem nó đưa tới trước mặt Từ Tống, Từ Tống nhìn chiếc Quân Trúc bút đang lơ lửng, cũng không định bỏ vào túi. “Giám tiên sinh, ân tình cùng tâm ý của ngài, Từ Tống xin nhận, bất quá ngài hẳn phải biết, Từ Tống lấy thơ nhập mực, hơn nữa dùng kiếm, bút lông ta dùng không quen, cũng sẽ không sử dụng “Chữ kiếm quyết”, nên coi như cầm nó cũng chỉ phí của trời.” Đến đây, Từ Tống nhìn về phía Dịch tiên sinh, nói “Ta nhớ Trọng Sảng sư huynh là lấy sách nhập mực, sử dụng vũ khí cũng là bút lông, vậy ta mượn hoa hiến Phật, đem vật này tặng Trọng Sảng sư huynh.” Sau đó Từ Tống thôi động tài hoa, khiến nó bay đến trước mặt Dịch tiên sinh, Dịch tiên sinh cả người ngơ ngác, hắn khó tin nhìn Từ Tống, “Ngươi… Ngươi đem bảo vật quý giá như thế tặng cho Trọng Sảng?” “Không sai.” Từ Tống nhận chân đáp: “Lúc trước chúng ta xâm nhập quỷ vực cùng tìm kiếm Bạch Dạ sư huynh, bị Quỷ Tổ họ Phong truy sát, nếu không có Trọng Sảng sư huynh chọn dẫn nổ trạm xanh bút, khiến Quỷ Tổ bị thương nặng, sợ là chúng ta đều đã ngã tại quỷ vực, càng đừng nói đến đánh giết Quỷ Tổ. Cho nên, Quân Trúc bút này coi như là ta báo đáp ân cứu mạng của Trọng Sảng sư huynh, đồng thời bút này cực kỳ phù hợp với Trọng Sảng sư huynh, tin tưởng huynh ấy có thể hoàn toàn phát huy uy năng của nó.” “Cái này……” Dịch tiên sinh nhìn chiếc bút lông trước mắt, cả người không thốt nên lời, hắn do dự nhìn về Giám tiên sinh, như muốn dò hỏi thái độ của Giám tiên sinh. “Lão phu đã tặng Quân Trúc bút cho Từ Tống, về phần hắn xử trí bút này như thế nào, lão phu không có quyền hỏi tới, hết thảy do Từ Tống quyết định.” Giám tiên sinh trả lời. Dịch tiên sinh nghe Giám tiên sinh trả lời xong, vẫn không trực tiếp tiếp nhận, “Hay là để Trọng Sảng tự quyết định đi, vật này quá mức trân trọng, quyền lựa chọn nên ở trong tay hắn.” Sau đó hắn vận chuyển tài hoa, đem nó rót vào trong ngọc bội của mình, truyền tin cho Trọng Sảng. Một chén trà thời gian trôi qua, liền nghe tiếng Trọng Sảng từ ngoài cửa truyền đến, “Lão sư, Trọng Sảng cầu kiến.” “Vào đi.” Tiếng đẩy cửa vang lên, Trọng Sảng từ ngoài cửa bước vào, chỉ thấy hắn mặc một thân trường bào màu lam nhạt, áo choàng thêu những vân văn màu trắng đẹp mắt, khiến khí chất vốn đã thoát tục của hắn càng thêm siêu phàm. Trọng Sảng vừa vào cửa, đầu tiên liếc mắt với Từ Tống, cũng đưa một cái nhìn thân mật, sau đó mới nhìn Dịch tiên sinh và Giám tiên sinh, cúi đầu hành lễ với hai người. “Đệ tử Trọng Sảng, bái kiến lão sư, lão viện trưởng.” “Không cần đa lễ.” Dịch tiên sinh trả lời. Trọng Sảng đứng thẳng dậy, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Dịch tiên sinh và Giám tiên sinh, hỏi: “Không biết lão sư cùng lão viện trưởng tìm đệ tử có chuyện gì?” “Từ Tống muốn đưa cho ngươi một phần cơ duyên, gọi ngươi đến, là muốn hỏi ý ngươi, xem ngươi có muốn nhận hay không.” Dịch tiên sinh nói. Trọng Sảng hơi nghi hoặc, hắn nhìn về phía Từ Tống, mà trên mặt Từ Tống từ đầu đến cuối vẫn nở nụ cười. “Vô công bất thụ lộc, vô đức không được sủng ái, dạo gần đây đệ tử cũng không có công lao gì đáng nói, vì sao muốn tặng cơ duyên cho ta?” “Trọng Sảng sư huynh, lúc trước tại quỷ vực, nếu không có huynh cống hiến trạm xanh bút, làm Quỷ Tổ họ Phong bị thương nặng, ta cho dù có dốc hết sức, cũng không thể là đối thủ một hợp, cho nên, công chém giết Quỷ Tổ, ít nhất huynh đã chiếm chín phần, sao lại nói là vô công?” “Từ một phương diện nào đó mà nói, ngươi coi như là ân nhân cứu mạng của chúng ta, về tình về lý, ngươi nên nhận lấy.” Từ Tống trả lời, sở dĩ hắn chọn tặng bút này cho Trọng Sảng, ngoài nguyên nhân phía trên, còn vì Từ Tống chân chính công nhận Trọng Sảng, không nói từ khi Trọng Sảng vào Nhan Thánh Thư Viện, cả người đã như là thoát thai hoán cốt, ngạo khí, yếu đuối cùng lệ khí trên người đều biến mất không thấy, cả người trở nên ôn hòa nho nhã, so với khi ở Phượng Lân chi đỉnh khác nhau một trời một vực. Quan trọng hơn là, ở trên Thiên Quan, Trọng Sảng chủ động xin ra chiến đi cùng Ninh Bình An và Đạm Đài Quân Hành xâm nhập Hỗn Độn giới, cũng nguyện ý cùng chọn xâm nhập quỷ vực tìm Bạch Dạ. Việc này vốn không liên quan đến hắn, hắn hoàn toàn có thể không để ý, nhưng lại chọn đi cùng. Trong mắt Từ Tống, quỷ vực hành, người tổn thất nhiều nhất là Trọng Sảng, những người khác bình yên trở về, thậm chí thu hoạch không ít, Đạm Đài Quân Hành giải quyết được khúc mắc trong lòng, tâm cảnh trở về đỉnh phong, kiếm tâm viên mãn, Bạch Dạ đã có được Quỷ Vương minh hồn, để phục sinh Dung Dung, còn hắn Từ Tống thì chém giết Quỷ Tổ, để Thận Long thôn phệ minh hồn, trực tiếp thăng lên trở thành phó quan chủ của một tòa quan ải Thiên Quan. Mà Trọng Sảng đâu? Hắn không có thu hoạch gì, mất chí bảo truyền thừa Á Thánh tử Lộ, trạm xanh bút, từ chỗ Trọng Mị đã biết khi trạm xanh bút bị nổ trông như thế nào đủ để thấy, bút này đối với hậu nhân tử Lộ Á Thánh trân quý đến nhường nào. Cho nên, Trọng Sảng nhất định phải bồi thường, nếu không trong lòng Từ Tống không yên. Nguyên nhân quan trọng nhất là Từ Tống dùng không quen bút lông, hắn thật ra đã sớm học “Chữ kiếm quyết” từ Thạch Nguyệt, nhưng bút lông biến thành kiếm, Từ Tống dùng không quen. Đương nhiên, nếu như lần này Giám tiên sinh tặng lễ vật là kiếm cấp bậc Chí Bảo Á Thánh, mấy lời này Từ Tống coi như không nói. “Cái này……” Trọng Sảng nhìn Quân Trúc bút trước mặt, do dự một chút, từ chối: “Ta chỉ vì bảo mạng mà thôi, sao xứng với công lao sư đệ nói?” “Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, Từ Tống đưa thì ngươi cứ nhận, Quân Trúc bút của lão phu là đỉnh tiêm trong Chí Bảo Á Thánh, tiểu tử thối Tiết Phù Phong cầu xin rất lâu, lão phu còn chưa từng đáp ứng, hiện tại hai tiểu bối các ngươi lại ghét bỏ nhau.” Giám tiên sinh làm ra vẻ giận dữ, nói với Trọng Sảng: “Trọng tiểu tử, ngươi là đồ đệ của Đường về, Đường về cùng lão phu là bạn vong niên, lão phu nên tặng ngươi một món quà, vừa vặn, Quân Trúc bút này coi như tâm ý của lão phu, hôm nay ngươi nếu không nhận, lão phu liền hủy nó, không ai có được.” Nghe Giám tiên sinh nói vậy, cuối cùng Trọng Sảng chọn tiếp nhận, lập tức nắm Quân Trúc bút trong tay. “Ha ha ha, như vậy mới đúng.” Giám tiên sinh nghe Trọng Sảng nói, lúc này mới tươi cười, sau đó nhìn Dịch tiên sinh, nói “Đường về à, ta nhớ lúc trẻ ngươi từng muốn Quân Trúc bút này của lão phu, lão phu lúc đó nói đùa, đợi thân thể ta xuống lỗ rồi sẽ truyền lại cho ngươi, không ngờ hôm nay bút này lại rơi vào tay đệ tử ngươi, kẻ làm thầy như ngươi, đừng nên ghen tỵ đấy.” “Ta có thể ghen tỵ không? Ta nhớ trong tay ngài còn có một cái “Dưỡng tâm Giáp”, người tốt làm đến cùng, cùng nhau lấy ra đưa cho đệ tử ta đi, như vậy ta sẽ không ghen tỵ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận